Sự kiện hot
12 năm trước

Trà chanh và cà phê đen không đường

Gió mùa về, đôi tay anh lạnh cóng, anh nhớ có một bàn tay nào đó anh đã từng chạm khẽ, cả giọng nói và nụ cười bừng sáng của em trong khoảng không gian lạnh lẽo...

Linh - trà chanh

Linh yêu My. Nếu như người ta định nghĩa yêu có nghĩa là đối xử với một ai đó tốt hơn tất cả mọi người, tốt hơn với cả chính bản thân mình thì có lẽ Linh đang yêu My với một thứ tình yêu như vậy. Từ lần đầu tiên khi Linh gặp My - cô bé nhỏ gầy gò khoác trên mình chiếc áo bông to sụ co ro ở một gốc cây nhỏ, ướt nhẹt, rét mướt và cô độc, từ cái khoảnh khắc ôm cô bé vào lòng, Linh đã hứa với chính mình sẽ che chở cho cô bé suốt cuộc đời này, mãi mãi ở bên My. 

Linh bảo vệ My. Linh đánh nhau chảy máu đầu vì đám trẻ con dám bắt nạt My và trêu My là đồ không cha. Trong đêm tối, Linh băng 20 cây số vụt ra khỏi nội thành đến với My khi cô bé lạc đường: “Linh ơi, tối quá, My sợ…!”. Linh đến bên My, ôm My vào lòng và thầm thì vào tai cô bé: “Đừng sợ nhé, có Linh đây rồi”… Linh là người luôn nắm rất chặt tay My mỗi khi My khóc, người che chở bảo vệ khi My gần như bị cô lập với cuộc sống xung quanh, bị mọi người ghẻ lạnh, bị bạn bè trêu chọc… Linh cũng là người có bờ vai thật vững chãi và to lớn, bờ vai ấy luôn sẵn sàng mỗi khi My mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi: “Mệt rồi à, nghỉ một chút đi, dựa vào vai Linh đây nè”. Là người đọc được những suy nghĩ trong đôi mắt của My. Người không bao giờ im lặng khi đi bên My, vì muốn My được vui, người ấy có thể làm mọi trò đùa để nhìn thấy nụ cười của My. Linh là người đầu tiên cho My biết cảm giác ấm áp của một mùa đông khi không có người thân bên cạnh, là người con trai đầu tiên chở My đi lòng vòng quanh những con phố cổ Hà Nội lặng trong gió heo may. Mùa đông với My thật lạnh lẽo và cô đơn, nhưng khi có Linh bên cạnh, đông không còn lạnh nữa… Linh luôn bên My, dịu dàng và ấm áp. Với cô, Linh như một thiên thần…

Anh – cà phê đen không đường

My gặp anh khi cô vô tình lạc vào Lặng. Một quán cà phê nhỏ trong ngóc ngách của một con phố cũ kĩ giữa lòng Hà Nội. Một chiếc áo ca rô, một chiếc xe đạp màu xanh, một dáng người cao gầy và một nụ cười rất khẽ, có khoảng trời xanh nào chìm đắm trong đôi mắt My. Đó là giây phút My chững lại trong vô thức và bước theo chân anh tới Lặng. Anh là chàng trai chơi guitar của Lặng vào mỗi buổi tối thứ năm, chàng trai Hà Nội có nét gì đó thật bí ẩn. 

Từ ngày ấy, như một thói quen, My đến Lặng vào mỗi tối thứ năm, một mình, hòa vào không gian của âm nhạc, hòa vào tiếng đàn guitar êm dịu của anh bên ly cà phê đen không đường sóng sánh. My một mình, lặng lẽ, giữa những đôi yêu nhau muốn tìm cho mình một khoảng không gian yên tĩnh. Và anh đến bên My có lẽ vì chẳng có nơi nào ở góc quán này ngoại trừ chỗ cô còn trống. My quen anh như thế đấy! Thật tình cờ, chỉ là hai kẻ cô đơn muốn tìm cho mình một khoảng trống trong trái tim mà thôi.

Anh là người My có thể trút bỏ những bực dọc, những mệt mỏi, những chán chường của cuộc sống, là người con trai duy nhất cô có thể luyên thuyên hàng giờ đồng hồ về những chiếc váy áo mà cô yêu thích, niềm đam mê với sắc màu và những điệu nhảy Flamenco quyến rũ và cả những chàng trai đang theo đuổi cô trong đó có Linh. “Em quyến rũ đúng không?” - cô vẫn chêm vào những câu nói đùa kiểu này khi cô kể cho anh nghe về những anh chàng đó. Anh chỉ mỉm cười.

Anh luôn im lặng. Dường như anh đến bên cô chỉ để im lặng và… cười, nhưng điều kì lạ là My thích cái cảm giác đó, cảm giác được nhìn thấy anh im lặng, nhìn đôi lông mày nhíu xuống theo những dòng suy nghĩ và cả cặp mắt đăm chiêu tư lự ẩn sau cặp kính dày cộm, im lặng theo ngón tay vân vê trên những dây đàn. Anh cứ thế, chậm rãi bước vào trái tim cô, người mang cho My cái cảm giác bình yên và thanh thản đến lạ kì.

Linh yêu My. Còn anh – chưa bao giờ nói… yêu cô! 

***

Lặng café ngày trở gió…

- Anh à, em yêu Linh nhé! 

- Em có thật lòng yêu Linh không ? Anh trầm ngâm với ly café đen trên tay.

- Em không biết nhưng… - My ngập ngừng cố che đi giọng nói run run của mình.

- Sao cơ ? Anh ngẩng mặt nhìn My.

- Nhưng… Linh rất yêu em, cậu ấy là một người con trai tốt, có lẽ… em có thể yêu cậu ấy, ít ra là có thể làm cho cậu ấy hạnh phúc... Cậu ấy chờ em quá lâu rồi.

- Em cô đơn…? - Nhấp một ngụm cà phê, anh vẫn không thay đổi ánh nhìn.

My bối rối:

- Em muốn được thử… yêu ai đó… chỉ là…

- Uh, nếu em muốn… - Anh khẽ khàng.

- Được chứ anh? - My kiên nhẫn hỏi anh thêm một lần nữa.

- Là do em thôi. - Anh chăm chú nhìn vào những đường tròn đồng tâm trong ly cà phê tỏa ra ngày một rộng, khuôn mặt anh lặng như băng, nhưng cặp lông mày và đôi mắt không còn tư lự. My có thể bắt được "tín hiệu" của những chàng trai khác, nhưng với anh thì chưa bao giờ, cô chẳng thể “bắt” được gì qua đôi mắt sâu ẩn sau cái cặp kính dày cộm ấy. My biết anh sẽ lạnh lùng khi cô hỏi anh điều đó nhưng cô chẳng thể nào im lặng… My là người chờ đợi cho dù My biết, cô đang chờ một thứ tình cảm từ anh mà chẳng bao giờ với tới. Với anh, My như bao cô gái bình thường khác đến với Lặng vì yêu tiếng đàn guitar của anh mà thôi.

Linh – nếu không có anh thì sẽ thế nào? Chẳng phải Linh là một sự lựa chọn quá hoàn hảo hay sao? My sẽ yêu Linh. Ừ, tại sao không? Tại sao My lại phải đi ngược lại với cái quy luật của cuộc sống ấy. My quen anh chỉ mới một năm thôi mà, còn Linh là 10 năm rồi cơ đấy. Khoảng thời gian quá dài ấy chả lẽ không đủ để hai trái tim có thể hòa hợp được với nhau, nó tạo cho cô cái thói quen ở bên Linh như là một điều tất yếu. Khi sợ hãi, cô gọi Linh và ngồi nghe Linh kể về những câu chuyện ma kì quái nhưng có thể khiến cô cười, người duy nhất có thể làm được điều đó. Khi cần chia sẻ cô luôn có Linh bên cạnh. Mùa đông đến Linh giống như một cái lò sưởi di động mang đến cho cô hơi ấm. My có thể cùng Linh lang thang trên những con phố Hà Nội mà không biết chán, cùng Linh dạo chơi trên những con đường đầy hoa lá vào một ngày nghỉ đẹp trời, cứ đi bên nhau thế thôi chẳng cần biết ai đang nghĩ gì… Chả nhẽ, qua bao nhiêu thời gian ấy, qua bao nhiêu cảm xúc ấy, My không có chút tình cảm gì với Linh?

Vậy tại sao khi anh xuất hiện, Linh trở nên mờ nhạt trong mắt My. Cô không còn muốn chia sẻ với Linh, cô cáu bẳn khó chịu khi nhận được sự quan tâm của Linh, cô trở nên lạnh lùng khi đi bên cạnh Linh, những khoảng thời gian chết cả hai đều chẳng biết phải làm gì? Tại cô ích kỉ hay tại tình cảm trong cô thay đổi. Linh chỉ là bạn, mãi là bạn, điều đó không thể thay đổi và cô nhận ra rằng cô đang cố tình sắp đặt cho mình thứ tình yêu mà cuộc sống đã ban tặng cho cô, cố gắng để yêu Linh. 

Nhưng… Đúng là My có thể từ chối Linh, nhưng cô không đủ can đảm làm Linh buồn – người mà chưa bao giờ My muốn làm đau và có thể đánh đổi tất cả để cậu ấy tìm được hạnh phúc, là một món nợ vô giá không thể trả bằng những thứ vật chất tầm thường nào khác… Linh bề ngoài là một chàng trai cứng rắn mạnh mẽ nhưng bên trong con người ấy là một trái tim yếu mềm nhạy cảm. Linh có một đôi mắt biết nói, dịu dàng và ấm áp. Vì đôi lúc My sợ cô chẳng thể giấu được cảm xúc của mình sau đôi mắt ấy. Linh biết My nói dối và cậu ấy sẽ nghĩ sao đây? Hơn ai hết cô không muốn làm Linh bị tổn thương, trái tim yếu đuối ấy sẽ không bao giờ chịu đựng được cảm giác bị phản bội. My sợ khi bên Linh bất giác lại gọi tên anh? Bất giác… quên Linh… bất giác quên đi bản thân mình! My sợ một ngày Linh nhận ra, trái tim cô đang hướng về một bóng hình khác, ai kia không phải là Linh.

***

Có một trái tim thiên thần… vỡ tan

- Linh à, tớ có chuyện muốn nói. - My khẽ khàng.

- Cà phê đen nhé! - Linh nháy mắt.

- Ơ, sao…? - My bối rối đỏ mặt. Một luồng điện như chạy qua tim, cô giật mình tự hỏi: “Linh đã biết hết?”

- Không, trà chanh chứ! Sao… sao cậu biết? - My ngạc nhiên.

Linh cười:

- Cậu có vẻ bất ngờ vì điều này nhỉ? Có phải là định giấu tớ điều gì không? Sao tớ không biết chứ… Chúng mình đã là bạn của nhau 10 năm rồi cơ đấy, không phải là trà chanh mà là cà phê sữa không đường, đúng không?

- Ơ… - My bối rối cúi gằm mặt. Có lẽ cách tốt nhất bây giờ là chịu trận và im lặng. My không dám ngẩng mặt nhìn Linh. Linh chưa bao giờ biết về Lặng, về anh. My không biết bắt đầu từ đâu để nói về anh, không thể nói về thứ tình cảm đơn phương mà cô dành cho anh, cũng chẳng thể kể cho Linh nghe về Lặng, My chỉ muốn đến đó một mình và tìm cho mình một khoảng không gian với anh mà thôi. Người con trai duy nhất My giấu Linh đó là anh. My sợ Linh buồn, sợ Linh suy nghĩ và hơn hết sợ Linh rời xa cô.

- Tại sao cậu phải cố gắng vì những thứ mà cậu không thích? Cậu thích cà phê cơ mà. Sao lại luôn gọi trà chanh? - Linh xê ly cà phê sữa về phía cô. - Vì tớ ư…? - Linh mỉm cười.

- Tớ… - My bối rối.

- Nếu là vì tớ, nếu không muốn làm tớ phải buồn thì cậu hãy cứ yêu cà phê đi, được không? Và nếu một lúc nào đó cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm cảm giác chua chua, ngọt ngọt mới lạ thì hãy thử một chút trà chanh nhé. Dù sao thì cà phê cũng không tốt cho sắc đẹp của con gái, đặc biệt  là với một cái dạ dày như của cậu, nó vốn rất thất thường như thời tiết ấy. Biết chưa? Quan trọng nữa là, cà phê sẽ làm cho nụ cười của cậu bớt tươi hơn nữa đấy. Sao lại giấu tớ cơ chứ, với tớ mà cậu còn phải giấu ư, cho dù tớ có yêu cậu nhiều như thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng… chính bản thân tớ đâu. Đồ ngốc ạ. Thật đấy. He he.

- Cậu đừng tốt với tớ như thế nữa được không ? Tại sao cứ phải là tớ mà không phải là một người con gái nào khác, yêu cậu... hơn tớ. - My không thể nói nhiều hơn những thứ đó.

- Đừng lo, vì sẽ không lâu nữa đâu, có một người thay tớ, bên cạnh cậu… là anh ấy - cà phê đen không đường? Thật lạ, là tớ vui, thật lạ, là trái tim tớ đang cười, thật lạ… vì tớ biết, chẳng ai hiểu cậu bằng tớ, tớ hãnh diện vì điều đó, đừng lo lắng cho tớ vì chỉ cần nhìn nụ cười của cậu thôi! - Linh mỉm cười, nụ cười tươi rói ngày nào, lâu rồi My lại mới nhìn thấy nụ cười ấy.

- Cảm ơn cậu… - My bối rối.

- Cậu sẽ hạnh phúc chứ? - Linh bất giác quay sang hỏi tôi.

- Tất nhiên rồi, sẽ rất hạnh phúc, vì tớ luôn có cậu ở bên, bất cứ khi nào, trà chanh ạ! Tớ yêu cậu…

- Suỵt… Điều này là bí mật nhé ! - Linh nháy mắt tinh nghịch.

Lâu rồi tớ lại mới nhìn khuôn mặt của một người lâu đến thế. Lâu rồi lại mới nhìn vào đôi mắt ấm áp ấy, nụ cười quen thuộc ấy, nụ cười ấy vẫn chẳng hề thay đổi, có một thứ vẫn rất là yêu… Lâu rồi lại mới được nghe giọng nói ấy… nhìn cái vẻ bụi bụi ngó nghiêng của Linh, có chút âm thầm lặng lẽ, vẫn rất nhớ, cái kiểu vờ như không biết không quan tâm nhưng vẫn ngoái lại nhìn và thầm nhắc My: “Cậu ổn chứ?”. Lâu rồi lại mới gần Linh đến thế… muốn tỉ tê và cả chém gió trêu chọc với cậu như ngày nào. Lâu rồi lại mới được nhìn Linh từ phía sau rất to lớn và vững chãi. Lâu rồi lại mới có cảm giác này, muốn hỏi Linh thật nhiều, muốn bên Linh thật lâu, muốn thời gian trôi qua thật chậm thật chậm, được quay về với ngày xưa, 1 năm trước, 2 năm trước, 3 năm trước và rất lâu rất lâu nữa…. lâu rồi. Lâu lắm rồi mới có cảm giác này. Lâu rồi lại mới nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, nụ cười quen thuộc ấy, nụ cười ấy vẫn chẳng hề thay đổi, chiếc răng khểnh vẫn rất là yêu… Lâu rồi lại mới ngồi sau xe Linh, víu vào chiếc áo bông to sụ của cậu ấy… gần hơn biết bao nhiêu. Lâu rồi… Vẫn là Linh của ngày xưa, người mà My vẫn đang tìm kiếm, cảm ơn Linh!

***

1 tuần trước…

Nếu như cuộc sống này đã mang My đến bên Linh thì cuộc sống cũng có thể cướp đi người con gái anh yêu thương nhất, như một cuộc sắp đặt nếu như không có cái buổi tối thứ năm Linh vô tình bắt gặp My vội vã đi vào một ngõ vắng. Có lẽ chẳng bao giờ Linh biết về một ngóc ngách sâu trong tâm hồn My, người mà Linh vẫn tự tin nói rằng Linh có thể hiểu hơn chính bản thân mình. Lạc vào Lặng, lạc vào tiếng đàn guitar êm dịu của một chàng trai có cặp kính dày cộm nhưng ẩn sau đó là đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy xúc cảm.

My gọi cho mình một ly cà phê đen không đường, thức uống mà Linh chưa bao giờ thấy My thử. Đi với Linh hay một ai khác cô chỉ thích uống trà chanh ướp một chút hương hoa nhài mà thôi. Nhưng hôm nay thì khác. Cà phê sữa không đường. 

Thật lạ, vì chưa bao giờ Linh thấy My chăm chú và lắng nghe với ánh mắt say mê đến thế ngay cả khi đi nghe nhạc với Linh, My rất lơ là. Có cái gì đó như luồng xung điện chạy ngang qua trái tim anh, lạnh toát. Bất an. Chưa bao giờ Linh có cảm giác này cho dù bên My chẳng thiếu những chàng trai theo đuổi, những cử chỉ lãng mạn còn hơn thế này: những đóa hồng, những bản nhạc guitar dưới ban công vào buổi tối và cả những màn tỏ tình “bất ngờ” của vô số vệ tinh bám theo My nhưng Linh bỏ qua tất cả vì Linh biết chẳng ai trong số đó là đối thủ của mình. Vì Linh có thể nhìn được trong sâu thẳm trái tim của cô, My sẽ không bao giờ bận lòng vì những anh chàng như thế. 

Bản nhạc guitar kết thúc trong tiếng vỗ tay của khán giả, chàng trai ôm đàn bước tới ngồi cạnh My. My rạng ngời và xinh đẹp hơn bao giờ hết. Cô cười nhiều hơn khi bên anh. Có lẽ cảm giác này đã đúng. Linh mất My thật rồi!

Một trái tim thiên thần vỡ tan…

Anh yêu em

Lặng café ngày đổi gió… My muốn đến lặng không phải là tối thứ năm như mọi khi mà là một ngày đẹp trời. My biết có thể sẽ không có anh. Gọi một ly cà phê nóng, cô ngạc nhiên khi có một bức thư được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn, gửi cho My. Cô mở lá thư và bị cuốn theo những dòng chữ của anh:

"My!


1 tuần, 2 tuần, 3 tuần… trôi qua… không gặp em! Lặng không còn lặng nữa!


Không hiểu sao đôi mắt anh vẫn hướng về nơi đó khi chơi bản nhạc em yêu thích, dĩ nhiên là chỉ có mình anh mà thôi. Lặng hôm nay vẫn đông như mọi ngày nhưng nơi đó thì trống, nơi mà em vẫn thường chăm chú lắng tai theo tiếng đàn của anh và đôi khi là đung đưa theo một điệu nhạc. Ngay từ cái giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh ngỡ ngàng. Là người ấy của ngày xưa. Em cứ âm thầm đi vào trái tim anh, từng bước, từng bước… Tự bao giờ thói quen đến Lặng không phải là để chơi guitar mà là để ngồi bên cạnh em, nghe em huyên thuyên những câu chuyện về cuộc sống, nghe giọng cười rất đỗi hồn nhiên của em, nghe cả tiếng trái tim của em khi cả hai cùng im lặng, nghe một cuộc sống chậm rãi trôi đi trong thế giới riêng của hai đứa mình… Trái tim anh lại một lần nữa không kiểm soát được những nhịp đập, anh đã cố biện minh bằng những lí lẽ rất tầm thường… nhưng chẳng có một lí do nào đủ thuyết phục để anh ngừng nghĩ về em.


Ly cà phê trên tay anh không còn vị đắng… mà chát chúa khi em nói “Em yêu Linh anh nhé!”. Anh bình thản, sự bình thản giả tạo, anh không dám nhìn thẳng vào mắt em… Anh sợ, anh bật ra một câu nói nào đó khi nhìn vào đôi mắt ấy để rồi lại đánh mất em và tệ hơn, đánh mất đi niềm hạnh phúc đang nhen nhói trong em… Xin lỗi em, là tại anh hèn nhát.


Xa em. Anh không nghĩ anh có thể lạnh lùng quên em như những cô gái khác đã từng đến với anh. Anh xin lỗi. Vì anh không thật lòng với trái tim, anh hèn nhát để tuột mất em. Không phải chỉ là anh sợ lại làm em đau. Em và người ấy. Hai người con gái anh yêu nhất.


Hà Nội trở mình với những cơn gió heo may, những luồng gió len lách qua những khe cửa ... Cái nắng đã không còn rực rỡ, bầu không khí xam xám với chút ảm đạm. Mùa đông co ro nép mình trong con đường dài xa tít tắp. Ở đó có em, có con đường quen thuộc chúng mình đã từng đi, góc phố cũ kĩ nhuốm màu của thời gian, quán café ngày xưa có hai kẻ cô đơn vẫn ngồi lặng thinh trong một góc khuất nhỏ ngắm nhìn phố phường chìm đắm trong những âm thanh ồn ã và náo nhiệt! Có một chút bình yên! Giờ phút này có lẽ em đang hạnh phúc khi được che chở, được yêu thương, điều mà anh không thể làm tốt được như Linh. Linh là một chàng trai thật tuyệt vời, còn anh, không đủ dũng cảm để có thể yêu em được nhiều như thế…


Lặng hôm nay có gió… Gió mùa về, đôi tay anh lạnh cóng, anh nhớ có một bàn tay nào đó anh đã từng hững hờ chạm khẽ, có một bóng hình nào đó vẫn thấp thoáng đâu đây, cả giọng nói và nụ cười bừng sáng của em trong khoảng không gian lạnh lẽo của Lặng nữa! Ánh sáng đã đến với Lặng từ khi có em! Lặng là của anh và chiếc bàn này từ khi có em chỉ dành cho riêng em. Anh vẫn chờ một ngày nào đó, em đến với Lặng và đọc lá thư này!


Anh yêu em…"

                                                                                                                  

Và giai điệu “And I love you so” vang lên, không chỉ có âm nhạc… 


“And I love you so

The people ask me how

How I live till now

I tell them I don't know

I guess they understand

How lonely life has been

But life began again

The day you took my hand”…

Theo Kenh14

Từ khóa: