"Khổ thân nó quá, tôi muốn đi thăm nó mà chẳng ai cho đi. Không khéo nó còn chết trước tôi ấy các bác nhỉ!”, cụ Huê, 95 tuổi, mẹ của bà Phạm Thị Phương nghẹn ngào.
"Khổ thân nó quá, tôi muốn đi thăm nó mà chẳng ai cho đi. Không khéo nó còn chết trước tôi ấy các bác nhỉ!”, cụ Huê, 95 tuổi, mẹ của bà Phạm Thị Phương nghẹn ngào.
Mấy ngày nay dư luận vô cùng phẫn nộ về việc “osin” Phạm Thị Phương bị tra tấn như thời trung cổ. Chúng tôi đã tìm về thôn Kim Giang (xã Đại Cường, huyện Ứng Hòa, Hà Nội) - nơi có mái nhà liêu xiêu của bà Phương để hiểu rõ hơn về thân phận người đàn bà khốn khổ này…
Người mẹ già tựa cửa ngóng tin con
Nhà bà Phương ở gần cuối ngõ u tịch. Nghe tiếng í ới gọi cửa, một bà lão chống gậy ra hè nghiêng nghiêng đầu nghe ngóng. Bà lão ấy là cụ Tạ Thị Huê, mẹ của bà Phạm Thị Phương, năm nay đã 95 tuổi.
Thấy chúng tôi đẩy cổng bước vào, cố vươn thẳng tấm lưng, cụ Huê lập bập chống gậy ra sân: “Chào các ông! Các ông vào nhà mời nước!”. Chúng tôi vào nhà, cụ lập cập theo rồi ngồi nguyên ở giường và cứ thế nhìn chúng tôi ngơ ngác.
Vừa mới nghe chúng tôi trình bày mục đích chuyến viếng thăm của mình, đôi mắt ngơ ngác đó bỗng dưng nhòe lệ. Run rẩy, lập bập như bước chân của mình, cụ nghẹn ngào: “Các bác biết chuyện con bé Phương nhà tôi à? Nó thế nào rồi, có đỡ mệt không? Khổ thân nó quá, tôi muốn đi thăm nó mà chẳng ai cho đi. Không khéo nó còn chết trước tôi ấy các bác nhỉ!”.
Trút xong những câu đầy thương cảm ấy, cụ Huê ngồi thừ mặt, thở hổn hển mặc cho nước mắt tuôn trên khuôn mặt nhăn nhúm, gầy mòn.
Đang trò chuyện thì ông Phạm Quốc Kỳ - em trai bà Phương về. Vừa mời chúng tôi lên nhà trên, ông Kỳ vừa phân bua: “Khổ lắm các anh ạ, tôi đã bảo chị tôi rồi, xã hội bây giờ phức tạp lắm, nhưng chị tôi nào có nghe, cứ nằng nặc đòi đi ở cho người ta chứ! Mà cũng tội, chị ấy nghĩ đi làm tích cóp chút vốn liếng dưỡng già, nào ngờ…”. Ông Kỳ bỏ lửng câu nói, nước mắt lăn dài trên má.
Ông Kỳ kể, bố mẹ ông sinh hạ được 3 người con. Bà Phương (SN 1953) là con thứ, ông là út. Người anh cả của ông hy sinh ở chiến trường Quảng Trị. Mất người anh cả, hai chị em ông thương yêu nhau lắm. Bởi thế, đến tuổi cập kê nhưng bà không lấy chồng dù có nhiều người dạm hỏi. Bố mất sớm, bà bảo, bà ở vậy để chăm mẹ, chăm em.
Tuổi xuân vụt đi như bóng câu qua cửa, tuổi già ập đến lúc nào chẳng hay. Khi ấy mới lo, mới nghĩ. Mẹ già còn có chỗ trông là các con, các cháu, chứ mình không chồng, không con biết cậy nhờ ai. Ông Kỳ kể, có lẽ nghĩ thế nên nghe mấy người ở làng mách nước, chị ông đã nằng nặc đòi ra thành phố đi làm “osin” cho người ta.
Theo ông Kỳ thì bà Phương bắt đầu đi làm cách đây độ 2 năm. Chẳng được khôn khéo như người khác nên mỗi lần thấy chị thu xếp quần áo để đi, ông lo lắm. Người quê sống khác, người thành phố sống khác, chẳng biết chị mình có thích ứng được không. Lần đi này, bà Phương nói, đi làm cho một gia đình tên Minh (Trần Thị Tuyết Minh - PV) ở phố Kim Mã, Ba Đình, Hà Nội.
Như mọi lần khác, ra tới nơi, chị ông cũng đã gọi điện về. Và, nhân thể cuộc điện thoại đó, ông đã nói vài câu gửi gắm với bà Minh, chủ nhà nơi chị ông ở. Từ sau cú điện thoại đó, ông không biết thêm bất cứ tin tức gì về chị mình nữa. Nhà quê lắm việc nên thời gian cũng vun vút qua mau. Ở nhà, ông nào biết chị gái mình ở ngoài kia đang hứng chịu vô số những tủi nhục, cực hình.
Tội ác không thể tin
Chiều 4.1, khi đang làm việc ở trạm bơm thuộc huyện Mỹ Đức, bỗng dưng ông Kỳ nhận được cuộc điện thoại từ số máy lạ. Từ đầu máy bên kia, giọng một phụ nữ cho ông biết, chị gái ông bị hành hạ vô cùng dã man, đang được đưa về nhà. Nghe hung tin đó, chiếc điện thoại trên tay ông rơi thõng xuống đất. Cuống cuồng rời trạm bơm, ông tấp vội về nhà.
Về đến đầu ngõ thì cũng vừa lúc chị gái ông về tới nơi. Người dân xúm xít vây quanh, người dìu, người đỡ. Đứng đối mặt mà ông không thể nhận ra đó là chị gái mình. Hai mắt thâm tím, tóc rụng gần hết, cổ và tai thì chỗ bầm, chỗ bị cấu nát, tay chân bị bỏng tuột cả thịt da. Nhìn chị vậy, hai chân ông không tài nào trụ vững.
Đặt chị lên giường, vợ chồng ông mới lần giở xem những thương tích trên cơ thể héo khô ấy. Và, kinh hoàng, ông không dám tin vào những gì mình thấy. Những người dân xúm quanh cũng vậy. Cảnh tượng hãi hùng trước mắt khiến họ bàng hoàng, hoảng hốt. Toàn thân chị gái ông rộp phỏng, có chỗ tróc thịt, tróc da đỏ ối. Những vết bỏng đã có dấu hiệu nhiễm trùng, phả mùi tanh buốt óc.
Ngay đêm ở nhà đó, khi đã định thần, chị gái ông mới thều thào kể những nhục hình mà mình đã trải qua trong suốt thời gian đi làm cho người đàn bà mất hết nhân tính ấy.
Theo lời kể đó thì hễ không vừa ý bất cứ chuyện gì ngay lập tức chị gái ông bị bà Minh - chủ nhà, đánh đập hết sức dã man. Cứ tiện tay cái gì là bà chủ hung hãn đó nện thẳng vào đầu, vào mặt người giúp việc. Khi thì chiếc bát, khi thì cái cốc, khi thì cái máy sấy tóc…
Những vết bầm tím ở đầu, ở mặt là chứng tích cho những trận đòn tơi bời đó. Không có gì trong tay thì bà chủ ấy lao vào cào cấu khiến chị ông rách nát mặt mày, tai, cổ. Những trận đòn còn dày hơn cơm bữa ấy cũng chẳng thấm vào đâu so với những nhục hình mà bà chủ nhà dành cho chị gái ông sau này.
Chị gái ông kể, sau này, sự tàn ác của chủ nhà càng thêm bội phần ghê rợn. Dường như bà ta hành hạ người giúp việc chỉ để mua vui, tiêu khiển, thỏa mãn thú tính điên loạn của mình. Đánh đập, giật tóc, cấu véo chán chê, bà chủ nhà nghĩ ra những cách bạo hành, tra tấn mà chỉ nghe thôi cũng đã thấy rợn người.
Bực mình với chị gái ông, bà ta lấy hơn hai chục quả ớt ra bắt ăn bằng hết. Ăn xong, bà ta còn rót một cốc nước nóng bắt uống. Lần khác, ác thú đội lốt người ấy lại bắt chị gái ông dọn phân trong bỉm đứa cháu của bà ta bằng… mồm.
Nếu chị gái ông không làm theo những việc bà ta bảo thì bà ta dọa giết bằng thuốc chuột rồi vứt xác xuống sông Hồng cho trôi mất tích. Không những thế, để khống chế, bà ta đã bắt chị gái ông viết giấy, ký tên nhận đánh cắp của bà ta 5 triệu đồng và dọa sẽ đưa ra công an nếu chị gái ông kháng cự.
Đau đớn nhất là hình phạt trước lúc chị gái ông được trả về chừng 1 tuần. Bà chủ ác ôn đó đã lột sạch quần áo chị gái ông rồi dồn vào nhà tắm. Chốt cửa lại, bà ta đã thẳng tay xả nước nóng già từ cổ xuống đến chân chị gái ông. Dù chị gái ông đã khẩn thiết van xin nhưng như thú dữ vần mồi, bà chủ hung tàn ấy vẫn chẳng nơi tay. Khi vết bỏng nhiễm trùng, ứa nước vàng, bà chủ nhà đó lột trần truồng bà Phương bắt nằm trước chiếc quạt máy thổi thông thốc…
Đào Thanh Tuy
Theo Dân Việt