Sự kiện hot
12 năm trước

NSƯT Thu Hà: “Con kia đóng phim hay thật”, khán giả khen thế cũng vui

Đã ở tuổi U45, nhưng NSƯT Thu Hà vẫn giữ được vẻ đẹp “lá ngọc cành vàng”. Chị lại càng mặn mà, duyên dáng khi say mê nói về công việc và gia đình mình.

Đã ở tuổi U45, nhưng NSƯT Thu Hà vẫn giữ được vẻ đẹp “lá ngọc cành vàng”. Chị lại càng mặn mà, duyên dáng khi say mê nói về công việc và gia đình mình.

Chị có ý định trở lại với màn ảnh, nơi đã đem đến cho chị sự nổi tiếng và thăng hoa?

NSƯT Thu Hà: - Rất muốn đi đóng phim, nhưng thời gian không có. Con người ta luôn phải xác định cho mình, thời điểm nào thì nên làm cái gì.

Thời điểm này?

- Phần lớn là cho con.

Nhưng bé đã lớn rồi mà. Và đã đến lúc nghĩ cho mình chứ?

- Tôi vẫn chưa nghĩ đến điều đó, cho dù bỏ những vai diễn hay, mình thực sự rất tiếc. Có thể 5, 10 năm tôi không lên màn hình cũng được, nhưng nếu ai nhận ra tôi trong những vai diễn xưa, tôi thực sự hạnh phúc. Đến bây giờ vẫn có những người nhận ra tôi, nhưng họ nhầm, ví dụ hỏi cô mua hàng nhà tôi đúng không, hoặc cô chơi với người họ người kia đúng không? Trong lòng tôi chỉ thấy buồn cười chứ không cảm thấy bực mình. Chẳng lẽ mình lại khoe tôi là Thu Hà đây! Thậm chí có những người nói những câu nghe khá là phản cảm, kiểu “con kia đóng phim hay thật” mình không cảm thấy bực mình, mà lại vui vì chứng tỏ người ta có xem phim mình đóng.

Liệu còn lý do nào khó nói ngoài lý do bận chăm sóc gia đình ?

- Tôi hiểu chị muốn nói điều gì rồi. Không, chồng tôi rất hiểu và chia sẻ công việc của vợ. Nếu anh ấy không hiểu thì làm sao có chuyện vừa sinh con 6 tháng tôi đã lên sàn diễn. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng tranh luận với nhau về công việc của tôi, những thứ đó cho thấy chúng tôi tôn trọng nhau. Có những nghệ sĩ, dù được chồng rất ủng hộ, nhưng khi vướng vào chuyện con cái thì dù có kịch bản hay, cát xê hấp dẫn thì cũng thôi. Phụ nữ phải tự điều chỉnh mình để có thể cân bằng mọi thứ.

Chị hiểu được điều ấy từ bao giờ ?

- Bắt đầu có con, tôi đã nghĩ được điều ấy. Nhưng mỗi giai đoạn cuộc sống nó khác nhau. Khi có con, tôi sẵn sàng ngừng đóng phim 5-7 năm, chỉ vì mong muốn gia đình yên ổn, con cái có sự chăm sóc của mẹ, đơn giản như thế thôi.  

Tôi nghĩ, những gì hi sinh không phải là thừa. Nhờ đó mà tôi có thể cân bằng được sự nghiệp và cuộc sống, dù có đôi lúc quay quắt nhớ nghề.

Phải chăng sự đổ vỡ trong cuộc sống trước đây khiến chị trân trọng hơn những gì đang có?

- Phải. Ai cũng có những trải nghiệm và biết rút ra cho mình những kinh nghiệm cuộc sống.

Phải chăng ý thức được mình đẹp nên chị mơ ước trở thành diễn viên từ bé?

-Tôi không hề có sự lựa chọn nghề nghiệp nào cho mình, đừng nói là cao xa như diễn viên. Tôi sống với mẹ tôi trong trường nội trú các dân tộc của tỉnh Tuyên Quang, nơi mẹ tôi làm việc. Trong một môi trường như thế, xung quanh toàn giáo viên, nếu tôi có mơ ước, chắc cũng không thể cao xa hơn nghề giáo viên.

Lúc ấy Đoàn nghệ thuật quân khu 2 tuyển sinh ở các tỉnh phía Bắc, chỉ tiêu là 6 người, nhưng chỉ riêng khu vườn nhà tôi đã có 2 cô là tôi và con bác hàng xóm. Con bác ấy đi thi, bác ấy chở tôi đi luôn, thế rồi thi đỗ cả kịch, cả múa. Mọi thứ đều rất thụ động chứ không phải xuất phát từ sự yêu thích nghệ thuật.

Tôi trúng tuyển rồi, mẹ tôi vẫn không cho tôi đi học, mẹ tôi sợ chụp nhiều ảnh, mất duyên, sợ sự truân chuyên vận vào người tôi.

Cảm giác của mẹ chị khi nỗi lo lắng ấy đã thành sự thật?

- Mẹ tôi đau xót vì con đường của tôi không bằng phẳng như những người khác. Nhưng mẹ biết con mình không thể làm nghề nào khác ngoài nghề diễn. Hiểu được điều này nên mẹ luôn đồng hành với tôi, chia sẻ với tôi. Khi tôi nghỉ diễn, mẹ tôi rất tiếc, vì thời gian với nghệ sĩ trôi đi rất nhanh, mẹ tôi xót, vì tôi lên sân khấu vẫn rất trẻ. Nhưng không thể khác, vì tôi phải lo cho gia đình, con cái.

Chị có nghĩ giá như nếu không làm diễn viên, chị đã hạnh phúc hơn?

- Nói thế thì vô cùng, vì mình muốn nhiều thứ lắm. Nhưng số phận sắp đặt mình như thế, muốn mình trở thành một diễn viên thì chẳng bao giờ mình nghĩ nếu. Tôi tự bằng lòng với mình.

Có một chuyện mà nhiều người giờ vẫn nhắc lại với sự tò mò, đó là câu chuyện đêm mưa và anh Trần Lực đã không đến gặp chị như đã hẹn.

- Tôi và anh Trần Lực đơn thuần là những người bạn. Chúng tôi rất trong sáng chứ không phải “có gì” như báo nói. Nó là một câu chuyện đùa của hai người bạn không có ý gì với nhau, thế nhưng khi lên mặt báo thì nó đã hoàn toàn khác.

Chị là chủ nhân của rất nhiều giải thưởng ở cả sân khấu lẫn điện ảnh, nhưng những phim được khán giả nhớ nhất lại chính là phim “mì ăn liền”?

- Đúng là lúc bấy giờ, những phim tôi đóng đều được khán giả đón nhận nhiệt tình. Không biết dòng phim nào, dòng nghệ thuật nào, nhưng cứ được khán giả yêu mến là mình thăng hoa, mình tự tin hơn. Nó giúp tôi đến gần hơn với khán giả, và nuôi sống được mình. Tôi có nhiều kinh nghiệm cho các vai diễn lúc bấy giờ, và tôi thấy tự hào vì điều đó.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, song song với dòng phim thị trường, tôi cũng tham gia nhiều bộ phim nghệ thuật. Tôi đến với điện ảnh bằng vai đầu tiên trong Thủ lĩnh áo nâu của “bố” Trần Phương, sau đó là Lá ngọc cành vàng, Đêm hội Long trì, Anh chỉ có mình em, Canh bạc. Giải thưởng cho các phim này có thể coi là sự ghi nhận của đồng nghiệp với tôi. Thế nên có ai đó chỉ đánh giá tôi ở dòng phim thị trường cũng không hẳn đúng.

Chị từng chia sẻ thích phim truyền hình Hàn Quốc đến mức không thể bỏ tập nào. Vậy còn phim Việt Nam?

Thỉnh thoảng tôi có xem phim Việt, nhưng rất khó để tôi bỏ cái gì đó đang làm để xem. Không như phim truyền hình Hà Quốc dài tập…

Dung Nhi Thực hiện

Từ khóa: