Kể từ ngày anh rời xa mãi mãi, em đẩy mình đắm chìm vào những mối tình chớp nhoáng mong tìm quên bóng hình anh, người đàn ông em nguyện trao tất cả mà chưa một lần hối tiếc.
Kể từ ngày anh rời xa mãi mãi, em đẩy mình đắm chìm vào những mối tình chớp nhoáng mong tìm quên bóng hình anh, người đàn ông em nguyện trao tất cả mà chưa một lần hối tiếc.
Vậy là anh và em đã chia tay nhau mãi mãi. Là chia tay mãi mãi, chứ không phải chỉ là tạm rời xa, không phải như cái ngày ấy, cái ngày anh đến, gửi em bức thư, ôm em vào lòng, khóc, nói chúng mình tạm xa nhau và anh sẽ quay lại tìm em.
Hơn 2 năm, dù em có tan nát vì đau khổ, dù em có nhớ anh đến quặn lòng, dù em có hận anh đến hét lên những lời cay đắng, thì em vẫn để lại trong trái tim mình một khoảng trống, khoảng trống để chờ anh về lấp đầy. Nhưng anh đã không làm được điều đó, vì địa vị và vật chất, anh đã không thể trở về bên em như lời anh hứa.
Đắm chìm trong tình "chốc lát" vì quá yêu anh.
Từ ngày biết anh yêu người khác, một người con gái giỏi giang, và yêu anh chắc cũng chẳng kém gì em, trái tim em tan vỡ thành trăm mảnh. Em loay hoay, quay cuồng trong những tình yêu chốc lát. Buồn đến nao lòng, cô đơn đến lạnh giá, trống rỗng đến vô cảm. Cứ yêu và nói đã quên anh, để rồi mỗi đêm em lại trùm chăn giấu mình cố nén tiếng khóc nức nở.
Anh vẫn luôn nói, anh còn yêu và sẽ trở lại tìm em. Nhưng giờ đây, em đã tốt nghiệp đại học, cái ngày em vẫn cố níu kéo vào nó để chờ đợi anh, để giữ lại cho mình một niềm tin để tiếp tục hi vọng vào một tình yêu cổ tích. Nhưng rồi cái ngày ấy, anh không thể đến, bởi vì em không báo cho anh ngày em ra trường, bởi vì em đã thề em không bao giờ chấp nhận anh nữa hay bởi vì anh đã không dành trọn trái tim mình để trở về và tìm lại em.
Hàng trăm lần em nói em sẽ không tha thứ cho anh, hàng trăm lần em nói em sẽ quên anh, hàng trăm lần em tuyên bố với bạn bè rằng em không còn yêu anh, nhưng khi đối diện với bản thân, em vẫn không bao giờ phủ nhận được rằng, dù có trốn tránh thế nào thì em vẫn còn yêu anh, em vẫn dõi theo anh, và em vẫn đau khổ vì anh.
Và rồi, em lao vào những cuộc tình thoảng qua, chỉ để quên đi 1 bóng hình vốn đã hằn sâu trong tim em. Nhưng sau tất cả, em thấm thía được rằng, yêu một người thật khó, và quên đi người mà mình từng yêu còn khó hơn thế gấp trăm vạn lần. Dù đã rất cố gắng nhưng những mối tình sau này của em cũng nhanh chóng tan như bong bóng xà phòng vì chẳng ai chấp nhận người yêu mình luôn dành trái tim cho kẻ khác. Không biết trong số họ, có ai yêu em như em đã yêu anh hay khổ vì em như em khổ vì anh không nhỉ?
Dù luôn biết những điều mình làm là ngang trái nhưng em lại chẳng thể điều khiển được cảm xúc của bản thân mình. Em những tưởng chỉ cần em mở lòng, chỉ cần em đến với 1 người đàn ông khác là em sẽ quên ăn. Nhưng em đã sai, đã hoàn toàn sai. Em chưa bảo giờ quên anh, và không biết liệu có bao giờ quên nổi anh hay không. Em tự biến em, biến những người đàn ông đến với em dù chân thành, dù giả dối thành những món đồ chơi tình ái. Em yêu để mong tìm thấy một người nào đó thay thế được anh nhưng dường như em lại chẳng cho họ chút cơ hội nào để bước vào trái tim em. Cứ thế những cuộc tình chốc lát đến rồi đi và nỗi đau của em cũng ngày một loét rộng.
Bỏ lại những thành công, bỏ lại những nụ cười, bỏ lại những thành tích học tập, bỏ lại những giây phút vui vẻ bên bạn bè, em lại trở lại là em, là em của những ngày không anh, là em của cô đơn và tan vỡ. Không biết bao lần, em thèm được khóc nức nở, thèm được tan ra mãi. Trống rỗng, vô vọng và thất vọng, trái tim em như chai sạn. Liệu ngày mai, em sẽ chấp nhận yêu ai đây, em sẽ làm tổn thương họ hay lại làm đau thêm vết thương của chính mình?
Và mãi mãi, em sẽ chẳng bao giờ hàn gắn được trái tim mình, vì một sự thực, anh đã chẳng bao giờ là của em nữa rồi. Sự lựa chọn kia dù có làm anh day dứt, anh cũng không đủ can đảm về bên em nữa rồi. Anh có nhớ em, anh có cần em những khi mệt mỏi, thì anh cũng không về bên em nữa rồi…, tất cả đã ngoài tầm với.
Nước mắt ngày hôm nay cũng không ít hơn nước mắt của những ngày yêu anh. Em của ngày hôm nay đã không còn vô tư như ngày hôm qua, chỉ có một điều không thể nào khác, dù đau đớn hay hạnh phúc, dù tổn thương hay lành lặn, em cũng vẫn yêu anh, em không thể hết yêu anh, anh à…!
Hồng Nguyễn
Theo Infonet