Dantin - Tớ có thể ném hết mọi món đồ, trả hết những gì liên quan đến cậu nhưng khoảng trống cậu để lại… sao thật khó lấp đầy.
Dantin - Tớ có thể ném hết mọi món đồ, trả hết những gì liên quan đến cậu nhưng khoảng trống cậu để lại… sao thật khó lấp đầy.
Ai cũng nói chia tay rồi sẽ tổn thương nhiều lắm. Và với tớ, tổn thương ấy cũng chính là những khoảng trống khi cậu ra đi.
Chiếc yên xe sẽ không còn trống vì giờ tớ sẽ là người ngồi lên đó. Thay cậu lái xe, thay cậu đạp xe, tớ sẽ phải bỏ lại khoảng trống phía sau. Nếu như ngày trước, yên xe không trống và cả ghế đằng sau cũng không trống cậu nhỉ?
Hộp tin nhắn của tớ cũng sẽ không còn liên tục báo hết chỗ trống vì tất cả những tin cậu nhắn tớ đều đã del hết. Sẽ có những tin nhắn khác, của những người khác nhưng chắc chắn, tớ không phải băn khoăn nên giữ hay xóa như những tin nhắn của cậu.
Ngón tay tớ bỗng dưng có một vòng trắng. Bàn tay phải cũng không còn thấy vướng vướng nữa vì chiếc nhẫn cậu tặng tớ đã tháo ra. Dẫu chỉ là một chiếc nhẫn bạc nho nhỏ nhưng tớ nghĩ giữ lại cũng không hay. Vì càng nhìn nó tớ sẽ lại càng nhớ đến cậu, nhớ đến những kỉ niệm ngày xưa của hai đứa.
Rồi những ngày Đông lạnh, bàn tay tớ cũng không thấy ấm, dù đã đeo một đôi găng tay to sụ. Vòng tay tớ trống trải, thừa thãi vì chẳng còn cơ hội để ôm chặt tấm lưng một ai đó.
Vắng cậu, tớ vẫn cùng bạn bè đi chơi, nhưng vào công viên, đến rạp chiếu phim... mọi người đông vui thế sao tớ vẫn thấy vắng. Có chăng là thiếu cậu đi cùng, thiếu tiếng cười ngặt nghẽo mỗi khi hai đứa xem phim hài, thiếu những cử chỉ lúng ta lúng túng khi vô tình nhìn thấy những cặp đôi hôn nhau.
Đôi mắt tớ dẫu vẫn nhìn cậu nhưng tan đâu mất những yêu thương, những xốn xang ngày nào. Nhiều khi chỉ thấy mắt nhòa lệ vì kìm nén, vì xót xa.
Những bức ảnh tớ chụp gần đây cũng trở nên rộng rãi hẳn. Mỗi tấm hình chỉ có mình tớ đứng thôi mà. Không có cậu đứng chung nên không gian vì thế bớt chật chội chăng?
Rồi căn phòng, giường ngủ, bàn học… của tớ cũng dường như rộng ra hơn, thoáng đãng hơn. Phải chăng vì đã bớt đi một vài món đồ: những bó hoa khô, con gấu bông to sụ, những tấm thiệp, vài ba cuốn truyện tình cảm…
Và rộng nhất chắc là trái tim tớ. Cậu đi mang theo nhiều kí ức và vô tình cướp đi “một nửa” của tớ. Tớ tự nhủ nên quên cậu, phải quên cậu mà sao khó quá. Tớ có thể ném hết mọi món đồ, trả hết những gì liên quan đến cậu nhưng khoảng trống cậu để lại… sao thật khó lấp đầy.
Bích Phương