Có một thực tế lâu nay là người thuê trọ, đặc biệt là sinh viên, phải chấp nhận mua điện, nước và nhiều thứ thiết yếu khác qua chủ trọ với chi phí cao gấp vài lần so với giá quy định của nhà nước. “Tiền trao” nhưng “cháo” chưa “múc”: vẫn mất trộm dù có phí an ninh, nhà trọ bẩn thỉu dù đóng hàng chục ngàn phí vệ sinh mỗi tháng…
Có một thực tế lâu nay là người thuê trọ, đặc biệt là sinh viên, phải chấp nhận mua điện, nước và nhiều thứ thiết yếu khác qua chủ trọ với chi phí cao gấp vài lần so với giá quy định của nhà nước. “Tiền trao” nhưng “cháo” chưa “múc”: vẫn mất trộm dù có phí an ninh, nhà trọ bẩn thỉu dù đóng hàng chục ngàn phí vệ sinh mỗi tháng…
“Kinh doanh” kép ba, kép bốn
Trong vai sinh viên đi tìm phòng trọ, chúng tôi vào một phòng ở khu Cầu Giấy, nhà cấp 4 lụp xụp rộng chừng 8-10m2, không khép kín, trần dán xốp, khá ẩm thấp, mạng nhện chăng đầy, chủ nhà “hét” giá 1 triệu/tháng, điện 4 ngàn/số, nước 80 ngàn/người/tháng, chỉ ở 1 người, cứ thêm 1 người thì tăng 200 ngàn.
Cũng gần đó, một phòng tầng 2 rộng chừng 15-17m2, khép kín, khá thoáng mát, có thể ở được 3-4 người lại chỉ có giá 1 triệu rưỡi/tháng, nước 70 ngàn/người/tháng.
Ngoài tiền phòng, các chi phí khác cũng có “giá” riêng, lên xuống tùy theo… khu vực. Điện được bán với giá cắt cổ từ 3,5-4 ngàn đồng/số; nước dao động từ 8-15 ngàn/khối (có nơi lên đến 20 ngàn/khối) hoặc 40-80 ngàn/người/tháng mà hầu hết là nước giếng khoan bơm lên dùng trực tiếp không qua hệ thống lọc.
Mỗi dãy trọ thế này cũng mang về cho chủ trọ hàng chục triệu đồng một tháng nhờ kinh doanh kép túi tiền sinh viên
Hầu hết các nơi đều tính thêm chi phí phụ như vệ sinh chung (5-10 ngàn/người/tháng, chi trả cho quét tước sân ngõ trong các khu nhà trọ và đổ rác), trông xe hay tiền internet… Theo phản ánh của nhiều sinh viên, nhiều nhà trọ không cho các bạn dùng mạng riêng, mà bắt ép dùng chung với chủ.
Mỗi swith mạng cắm được 4 dây mạng, chủ nhà có thể cắm vài swith cho cùng một gói internet, mỗi đầu dây thu từ 50-100 ngàn/tháng, thì lãi thu về lên đến hàng triệu đồng, trong khi chỉ phải bỏ ra chừng 300 ngàn “vốn”.
Bạn Vũ Phương Anh (Đại học Ngoại ngữ) chia sẻ: “Chỗ em thu tiền mạng theo máy, mỗi máy 80 ngàn nhưng vẫn chung một gói mạng, mạng thì lag điên cuồng. Đắt mà chất lượng tồi”.
Chị Oanh (từng trọ ở Dương Quảng Hàm): “Chỗ chị thì tăng giá định kì vào đầu và cuối năm, mỗi phòng tăng 200 ngàn, không lý do. Phí vệ sinh vẫn thu nhưng nhà tắm, bể nước,… bẩn kinh hoàng. Thu 30 ngàn phí an ninh nhưng xe máy, máy tính mất liên tục, chủ vẫn tỉnh bơ như không”.
Bạn N.H. trọ ở ngõ 175 – Xuân Thủy: “Mình ở chung với chủ. Nhà chủ tính điện kiểu “bổ đầu người”, tức là cuối tháng tổng bao nhiêu chia ra, người dùng ít cũng như người dùng nhiều. Mà mình thì chỉ có máy lap với cái bóng đèn và nồi cơm chứ mấy. Còn bác chủ nhà xài cả ti vi màn hình phẳng với tủ lạnh… Tháng nào cũng hơn 200 ngàn tiền điện… Xót quá!”.
Theo giá điện nhà nước, giá đắt nhất cho một số điện chỉ khoảng 3 ngàn/số (dành cho hộ kinh doanh), nước là 7 ngàn/khối, vậy mà khi đến tay những người tiêu thụ là sinh viên, công nhân,… những đối tượng vốn chẳng khá giả gì, thì giá đã đội lên đến vậy. Với việc đăng kí mỗi phòng một công tơ điện riêng, tức là ngang với điện sinh hoạt thì chỉ cần 5-7 người trọ đã đủ “gánh” hết tiền điện, nước,… của cá nhân chủ trọ trong tháng đó.
Vậy là, chủ trọ cứ việc kinh doanh trên ví tiền của sinh viên, còn sinh viên thì chẳng biết kêu ai. Nếu có kêu cũng chỉ nhận được câu trả lời “Ra chỗ khác mà ở”!
Những luật lệ… trên trời
Nhà trọ là dịch vụ kinh doanh tư nhân, cho nên nó cũng… mang đậm những “dấu ấn” cá nhân của chủ trọ. Không ít nhà có những quy tắc khiến sinh viên thấy vô cùng bất tiện.
Nguyễn Văn Dũng (ĐH Thương Mại, trọ ở Cầu Diễn) bức xúc: “Mình ở đây tuy rẻ nhưng chủ rất khó tính. Bạn đến chơi phải báo cáo, trả 5 nghìn tiền điện, nước cho bạn đó. Nếu ngủ qua đêm nộp 10 nghìn/người, kể cả bố mẹ lên chơi cũng… không ngoại lệ”.
Còn Nguyễn Thị Hồng Vân (Học viện Báo chí Tuyên truyền) thì than thở: “Chỗ mình cứ 22h đóng cổng, hôm nào đi viết bài về muộn là phải chật vật tìm chỗ nghỉ. Bạn bè mà ngủ qua đêm, bắt được phạt 50 ngàn. Chủ soi mói, xét nét kinh khủng”.
Anh Bùi Anh Thơ (quận Đống Đa – Đại học Ngoại thương): “Chỗ mình nhiều “luật” hay lắm: không bật nhạc to, nộp 10 ngàn/1 người bạn/1 bữa ăn (tức là có ở lại – PV), phạt… 6 cái ca nếu không đóng cổng, 1 cái chậu nếu để xe ko đúng nơi quy định”.
Dù mỗi tháng vẫn phải đóng tiền phí vệ sinh cho chủ trọ nhưng sinh viên phải dùng nhà vệ sinh "nửa kín nửa hở" này
Phòng của Hoàng Hà ở Hoàng Mai, Giáp Bát (sinh viên Viện ĐH Mở Hà Nội) quy định: phòng chỉ ở 1 người, cứ thêm 1 người ở thì đóng thêm 200 nghìn tiền phòng. Nghĩa là tiền phòng hoàn toàn phụ thuộc vào… số người ở!
Hỏi chuyện một chị chủ trọ ở phố Trần Bình về những quy tắc này, chị bảo: “Không thế thì có mà loạn. Chúng nó rủ bạn bè về ăn ngủ cả tháng ở đây thì ai mà biết đường nào quản lí. Đến lúc mất mát gì lại đổ tội cho chủ nhà an ninh kém…”
Sinh viên kêu ai?
Dù bị chủ trọ “kinh doanh” về mọi mặt như vậy nhưng sinh viên chỉ biết than thở với nhau chứ không biết kêu ai, vì ai cũng nghĩ đương nhiên chủ trọ có quyền “tuỳ nghi định giá”.
Trong khi đó, chủ trọ vẫn đang “bóc lột” sinh viên thuê trọ từng ngày để làm giàu trên những đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ sinh viên - những người nông dân ở quê. Không chỉ sinh viên mà rất nhiều những công nhân, những người có thu nhập thấp đều phải chịu chung hoàn cảnh.
Một câu hỏi đặt ra là: Có cần thiết hay không một quy định để bảo vệ người thuê trọ?
Hiện nay, chúng ta đã có luật kinh doanh, luật đất đai, luật mua bán,... nhưng chế tài nào quản lí kinh doanh nhà trọ? Ai sẽ bảo vệ cho quyền lợi của người đi thuê? Nếu cơ sở vật chất của một nhà trọ kém đi, thì ai có thể yêu cầu nó giảm giá? Hay ngược lại, vì nhu cầu ngày càng tăng của sinh viên ngoại tỉnh đổ về trọ học, giá nhà cứ thế leo thang vùn vụt không thể kiểm soát được.
Và những cô cậu sinh viên chỉ còn biết phó mặc cho… may mắn, may thì tìm được nhà tốt, giá phù hợp, không thì đành chịu… bị “bóc lột” vậy. Việc kinh doanh kép ba, kép bốn các “thượng đế” của chủ trọ đã xảy ra từ rất lâu, thậm chí người ta coi đó là chuyện… thường ngày ở huyện, nhưng dường như các cơ quan chức năng vẫn chưa tìm được hướng giải quyết thỏa đáng.
Mọi việc vẫn chỉ nằm trong phản ánh của báo chí và người dân, còn sinh viên, công nhân,…- những người thu nhập thấp, ngày ngày chật vật với bão giá thị trường, thì vẫn không biết kêu “ai”, để đòi lại đúng quyền lợi của mình trong việc làm “thượng đế”!
Mạc Phạm Ngọc Hà – Vũ Viết Tuân
Theo Vietnamnet