Những dòng tâm sự đầy xúc động của một tân sinh viên chia sẻ với Tiin.
Những dòng tâm sự đầy xúc động của một tân sinh viên chia sẻ với dantin.
Sáng, cặm cụi trên giảng đường suốt 5 tiết học. Trưa, ăn vội vàng gói mì tôm rồi lại lao ngay vào lớp tiếng Anh. Tối, hì hục đạp xe tới chỗ gia sư cách hơn 5 cây số. Một ngày dài trôi đi...
Phố xá lên đèn. Một mình nặng nhọc trên chiếc xe mini cũ kĩ, con thấy trong lòng bỗng xốn xang. Cái đói, cái mệt làm cho mỗi vòng xe dài thêm ra vô tận.
Ngoài kia, dòng xe cộ tấp nập nối nhau. Người người đang hối hả trở về mái ấm của mình. Con cố kiếm tìm một ánh mắt quen mà chẳng thấy, chỉ thấy con đường đi học ngày nào cứ rộng mãi…rộng thênh thang…
Chợt thèm quá một bữa cơm gia đình đầm ấm, cả nhà cùng sum họp quây quần. Thèm được ăn canh cá nấu me chua của mẹ, được ngửi mùi thuốc nồng nồng, ngai ngái của ba, được tan ra theo giọng cười giòn giã hồn nhiên của cu Hiếu. Tổ ấm nhỏ bé thân thương nơi miền quê nghèo, bốn mùa lam lũ, nhớ đến nao lòng!
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà
Kí túc xá vẫn náo nhiệt ồn ào như thường lệ. Con uể oải bước vào phòng, cảm giác mí mắt mình sắp sụp xuống vì mỏi mệt. “Giá được sà vào lòng mẹ lúc này” - suy nghĩ ấy miên man trong đầu con khi cơn buồn ngủ vừa ập tới.
Chuông điện thoại reo, giọng mẹ ở đầu dây bên kia sốt sắng: “Ăn tối chưa con? Không được bỏ bữa đấy! Ráng ăn uống nghỉ ngơi kẻo mà ốm ra thì khổ. Ở nhà mọi người vẫn khỏe, con không phải lo đâu".
Con muốn hỏi xem: Gió mùa về mẹ có còn đau khớp? Bệnh dạ dày của ba đỡ hơn chút nào chưa? Cu Hiếu tổng kết kì này có nhiều môn trên 8 phẩy?…Và còn bao nhiêu điều nữa con muốn nói. Nhưng cổ họng con nghẹn lại, con sợ không kìm được lòng mình.
Con nín lặng nghe mẹ nói, cố nén những dòng thổn thức chỉ chực òa lên nức nở. Dập máy rồi, con mỉm cười trong nước mắt: mẹ bao giờ cũng vậy, chỉ khéo lo, bao giờ cũng làm như con còn bé lắm!
Kéo chăn trùm kín mặt, con biết mình đang khóc. Nước mắt chảy ướt nhèm cả chú gấu bông em Hiếu với ba tặng sinh nhật cho con. Không được phép yếu mềm - con tự nhủ với lòng mình như thế. Phải mạnh mẽ đương đầu với thử thách chông gai, phải cứng cỏi vững vàng bước lên phía trước. Bởi bên con luôn có vòng tay yêu thương ấm áp của mẹ cha.
Giấc mơ con vút bay trên những bôn bề lo toan thường nhật, trở về cùng hồi ức tuổi thơ trong sáng ngọt ngào. Giấc mơ ấy có dáng mẹ tảo tần khuya sớm, có cánh diều em Hiếu chao nghiêng giữa trời cao, và vang vọng cả lời ba lúc đưa con lên trường nhập học: Ba mẹ tin ở con, con gái ạ!
Lan Anh