Ở nơi ấy, em chong đèn viết những lá thư dài cho riêng anh, háo hức với bài thơ anh chép vội, nơi nắm chặt tay em anh thì thầm "bàn tay em thì nhỏ mà khoảng trời thì rộng- anh sẽ chẳng bao giờ buông tay em ra"...
Ở nơi ấy, em chong đèn viết những lá thư dài cho riêng anh, háo hức với bài thơ anh chép vội, nơi nắm chặt tay em anh thì thầm "bàn tay em thì nhỏ mà khoảng trời thì rộng- anh sẽ chẳng bao giờ buông tay em ra"...
"Hai đứa có chung một miền nhớ trong lành mảnh vỡ đầu tiên...” Em đọc câu thơ này ở đâu, chẳng nhớ nổi nữa, nhưng chợt thấy sao giống mình đến thế. Thì thầm với ký ức chỉ vậy thôi, vậy là đủ để trái tim có một góc nhỏ dành riêng cho nhau, để khi ta chùn bước với hành trình dài phía trước, mỏi mệt trước những bộn bề hối hả, những bon chen không giới hạn giữa đời... chút ký ức nhỏ nhoi sẽ thắp lên trong lòng ta một ngọn lửa nhỏ, khe khẽ những câu hát bình yên ru ta về một miền nhớ. Nơi ấy bình yên để trái tim mềm, ánh mắt trong và nỗi nhớ cũng trong veo.
Ảnh minh họa
Ở nơi ấy, em chong đèn viết những lá thư dài cho riêng anh, háo hức với bài thơ anh chép vội, nơi nắm chặt tay em anh thì thầm "bàn tay em thì nhỏ mà khoảng trời thì rộng- anh sẽ chẳng bao giờ buông tay em ra"...
Nơi ấy mình tung tăng đi bên nhau dưới mưa, cùng mơ về những ước mơ như cổ tích trong tương lai, và vòng tay anh ôm em thật chặt xua tan cái lạnh run người cuối đông. Nơi ấy em đánh rơi những tiếng cười giòn và cả những giọt nước mắt giận hờn em giấu dưới mi... rồi vỡ òa trong nối nhớ.
Nơi ấy, trường xưa tím biếc bằng lăng và rực đỏ phượng vĩ, em chân sáo nhảy cách những bậc cầu thang khi bác đưa thư đến, trái tim loạn nhịp với nét chữ thân thuộc, yêu thương. Những ngày cuối cùng của tuổi học trò chúng bạn bịn rịn khi chia xa, trong hành trang vào đời ngoài những trang lưu bút bạn bè viết cho nhau, em mang theo cả những lá thư anh gửi riêng em, tự nhủ lòng gìn giữ nhé những kỷ niệm đầu đời.
Nơi ấy, run run lời yêu thật khẽ, nụ hôn đầu nhẹ nhàng lướt qua môi, mà trái tim thì nóng ran, loạn nhịp.... em tự tin, vô tư bước vào đời khi anh giang rộng vòng tay đón em nơi ngưỡng cửa cuộc đời với nụ cười hiền và cái nắm tay thật chặt. Mọi điều trở nên giản đơn - dường như chẳng có khó khăn nào ngăn nổi bước ta anh nhỉ.
Nơi ấy, anh đón em mỗi giờ tan học, chiếc xe đạp quen và những lối phố thân quen, vai áo anh ướt mồ hôi, và em vô tâm cứ nghêu ngao những câu thơ không đầu, không cuối.
Nơi ấy, có một mùa Sen Hà thành rực rỡ thơm ngát, em bé nhỏ và ngây thơ trước những toan tính vào đời - anh tất tả lên đường để làm người trưởng thành. Cuối một con đường quen bàn tay anh buông lơi và mình lạc nhau lúc nào không biết. Em ngác ngơ với hối hả phố phường, lặng nhìn theo những gánh sen hồng thơm ngát rực rỡ. Em đủ lớn để không bối rối òa khóc khi lạc mất anh, có lẽ đúng anh ạ -Bàn tay em bé nhỏ mà khoảng trời thì rộng, tình yêu đầu như cánh diều ngũ sắc em vô tình thả lên trong buổi chiều gió nổi, em vuột tay gió cuốn đi mất.
Nơi ấy, em đã từng ngác ngơ, loay hoay, quay quắt với những nỗi nhớ không tên, một mình đi trên những con đường quen, học cách mỉm cười với nỗi buồn. Em tự an ủi mình: "Khi thượng đế lấy đi của ta một thứ gì đó quý giá , thượng đế sẽ trả lại ta thứ quý giá hơn". Chỉ giản đơn vậy thôi em đã trưởng thành khi không còn anh bên cạnh.
Ký ức giản đơn và bình dị như vậy đấy - và em cũng chưa bao giờ đặt tên hay áp đặt cất vào một góc nhỏ trong tim vậy mà trong muôn màu cảm xúc em đã trải qua, trong vô vàn những cung bậc hân hoan hạnh phúc của trái tim, trong những thành công vốn là niềm mơ ước của thủa trước, chẳng biết vì sao ký ức vẫn tìm được một góc trong tim em để ẩn náu. Những điều bình dị nhỏ bé kia sao vẫn lấp lánh sáng giữa những viên mãn của cuộc đời.
Bất giác thì thầm, cám ơn vì mình đã đến trong đời nhau. Cám ơn đời cho ta chung một ký ức đẹp, cho ta chung một chốn bình yên trong tim để ru lòng khi bước chân ngập ngừng trước những con đường xa. Để ngày mai thức giấc lòng lại nhẹ nhàng, hân hoan và có thể trái tim lại lãng quên anh đã từng đến trong đời.
Theo VNN