Chúng mình chỉ là hai hạt cát bé bỏng giữa sa mạc, chạm vào nhau một lần rồi lại để cơn gió thổi dạt đi.
Chúng mình chỉ là hai hạt cát bé bỏng giữa sa mạc, chạm vào nhau một lần rồi lại để cơn gió thổi dạt đi.
Em ngồi co gối nơi góc cửa sổ, tay ôm ly cà phê để hơi ấm quyện vào giai điệu "Khúc thuỵ du" mà anh từng yêu mến. Em ngắm mưa và chợt nhận ra cuộc đời là con đường mà người ta chỉ có thể ngoảnh lại, chứ chẳng thể quay lại... Ừ thì, quay lại làm gì khi anh và em của ngày đó đã quá xa?
Anh và em, chẳng phải là một chuyện tình, chẳng có chờ mong, hi vọng và ảo tưởng. Anh chỉ có em như trạm nghỉ giữa một chuyến hành trình bụi bặm. Còn em có anh, chỉ như người lữ hành dừng chân bên quán nhỏ, nghe cho trọn một khúc hát nhiều hoài niệm. Chỉ vậy thôi!
Dù em đã từng có lúc nhớ anh quay quắt, từng đặt tên anh cho mỗi con đường lạ trong những chuyến đi dài bất tận cô đơn. Thì cuối cùng, anh cũng chỉ như một mùi hương là lạ mà em lưu giữ giữa những cơn mưa. Ừ, chỉ vậy mà thôi.
Và dù anh từng cần em bên cạnh, chỉ để cùng nhìn một đêm nữa trôi qua. Dù anh từng muốn chạm vào em, gần và gần hơn nữa. Thì cuối cùng, em cũng chỉ là nốt nhạc lạ lùng đủ làm anh ngạc nhiên, nhưng chẳng nhớ được lâu. Chúng ta đã tròn vai của mình trong vở kịch ngắn. Và vậy là thôi...
Ảnh minh họa
Em buồn, chẳng phải vì nhớ anh hay tiếc nhớ cho những ngày mưa năm ấy. Em chỉ thấy lòng mình nằng nặng và ngỡ ngàng khi nhận ra, người với người sẽ đi qua nhau dễ dàng đến vậy. Em ước gì anh giữ cho riêng em một góc nhỏ xíu trong tim. Em mong anh giữ lại những gì từng nói với em, thay vì đem chúng chia cho tất cả những người đi qua đời anh. Em hi vọng anh xem em là bạn, cần anh nhớ đến em như là chính em. Em buồn, vì em đã chờ anh cùng đi bên cạnh nhưng anh đã lướt qua em như lướt qua một trong vô số những xã giao và khách sáo. Nên em buồn anh...
Anh biết không, mưa không già đi. Mưa năm nay và mưa năm trước, mưa bây giờ và mưa ngày xưa - vẫn thế. Vẫn cái lành lạnh u tịch và mông lung. Vẫn ngọt ngào trút vào lòng người những đau đớn. Vẫn hoan hỉ trong lạnh lùng. Mưa không có tuổi, cũng chẳng biết buồn hay tiếc nhớ. Nên em chẳng thể trách mưa làm lòng em xốn sang, buôn buốt. Mưa vô tư và nguyên vẹn, nên mưa làm em nhớ đến anh, đến những gì ta đã có và đã mất. Em nhớ anh trong cơn mưa.
Biết làm sao bây giờ, khi thế giới này quá rộng lớn để ta trốn nhau rồi tìm mãi không ra. Em đã buông tay anh ra ở nơi ngã rẽ. Còn anh vượt qua em để đuổi theo những mơ ước cho tương lai. Và chúng ta lạc mất nhau. Người với người chỉ là hai hạt cát bé bỏng giữa sa mạc, chạm vào nhau một lần rồi lại để cơn gió thổi dạt đi. Chúng ta đã để lỡ nhau, để rồi khi em ngoảnh lại thì anh không còn ở đó. Còn anh, anh tìm được những hạt cát lấp lánh hơn em, nên anh quên em và làm sao em trách anh được.
Ảnh minh họa
Khi những giọt cà phê cuối cùng đã cạn, nốt nhạc cuối cùng đã tắt, em sẽ thôi ngoảnh lại phía sau. Bởi em biết, cả em và anh đã không còn ở đó. Nhưng em có thể giữ lại anh, như món quà lưu niệm mà thời gian ban tặng.
Em có thể đi tiếp con đường của mình và gặp lại anh khi những con đường cắt nhau lần nữa. Em có thể lãng quên anh khi gặp một ai đó và lấp đầy tâm trí em bởi hình ảnh của người đó. Cuộc sống thật sòng phẳng, nhưng thú vị đúng không anh?
Anh! Em vẫn dõi theo anh nhưng em không chờ anh quay lại và nhận ra em đâu. Bởi em chỉ nhớ về anh như một phần của riêng mình, một bài hát, một hương thơm, một giọt mưa đi lạc. Em cũng không chắc sẽ hạnh phúc hay rơi lệ khi nghĩ về anh. Em chỉ biết rằng, trái tim của mỗi người cần biết rung động… Và em cám ơn anh vì anh từng đem những rung động ấy đến…
Hoàng Trinh