Sự kiện hot
12 năm trước

Vũng xoáy cuồng yêu: Vì sao tôi giết người yêu?

“Khi tòa tuyên án gần 10 năm tù giam, tôi như chết lặng. Đó không phải vì cảm giác tội lỗi mà vì tôi nghĩ làm gì mà phạt nặng vậy. Nhưng khi vào trại giam, tôi mới nhận ra bản án lương tâm còn ghê gớm hơn nhiều”.

“Khi tòa tuyên án gần 10 năm tù giam, tôi như chết lặng. Đó không phải vì cảm giác tội lỗi mà vì tôi nghĩ làm gì mà phạt nặng vậy. Nhưng khi vào trại giam, tôi mới nhận ra bản án lương tâm còn ghê gớm hơn nhiều”.


Đừng để một cuộc tình khép lại, cánh cửa trại giam mở ra. Ảnh: Thuận Thắng

Đó là lời tâm sự của T.T.H., một nữ phạm nhân tuổi đôi mươi, đang thụ án tại trại giam Z30D vì tội giết người.

Nạn nhân chính là người yêu của H., khi H. lên cơn cuồng ghen vì yêu và uất ức. 10 năm tù, vì khi giết người H. chưa đủ 18 tuổi và trong trạng thái bị kích động.

Cuồng yêu khiến tôi mù quáng

Khi bước vào cấp III, tôi bắt đầu quen với khái niệm mà đám con gái truyền tai nhau: yêu là phải ghen, ghen mới là yêu! Tuy nhiên, tôi quá khó để tìm một bạn trai ưng ý vì luôn muốn người yêu mình phải đẹp, phải cho đám bạn nhìn ghen tị trong khi tôi là một cô gái bình thường, học hành ở mức trung bình. Cũng vì lẽ đó, khi quen anh - một chàng trai lớn hơn tôi hai tuổi, đẹp lạnh lùng - nhiều đứa bạn trong nhóm chơi chung đã phản đối và cảnh giác: nó quen mày chơi thôi, không yêu đương gì đâu. Mặc kệ lời bàn ra tán vào, tôi đến với anh.

"Tôi biết mình không thể quay lại con đường cũ, bước đi theo kiểu khác nhưng tôi biết mình có thể làm lại cuộc đời tại chính nơi mình vấp ngã. Có bạn tù đã hỏi tôi nếu được chọn lại sẽ làm gì, tôi trả lời ngay tôi sẽ giải thoát cho anh ấy chứ không cướp đi mạng sống của người mình yêu. Tôi sẽ yêu thương lý trí hơn chứ không để cho những cơn ghen tức phủ trùm lên tất cả. Trên hết, tôi sẽ phải học cách ứng xử tốt hơn trong những tình huống của cuộc sống. Có thể ra tù tôi sẽ đi học một khóa về giao tiếp, học nhiều thứ khác để bắt đầu lại từ đầu"

Phạm nhân T.T.H.

Tôi mê man trong hạnh phúc đầu đời, có người yêu đẹp lại được chiều chuộng. Anh quan tâm, chăm sóc tôi từng chút một. Anh dẫn tôi đi chơi, tặng nhiều món quà dù chẳng cần đến ngày lễ. Tôi như chết lịm trong tình yêu ngọt ngào và tôi trao cho anh tất cả.

Có tình yêu đẹp, tôi có động lực để học hành và lần đầu tiên trong bao nhiêu năm học tôi đạt thành tích học sinh khá. Mẹ tôi rất hạnh phúc, bạn bè ngỡ ngàng, còn tôi vui ra mặt. Nhưng những ngày đó cũng qua nhanh, tôi thấy anh vài lần chở một cô gái lạ khá thân mật.

“Con đó là ai?”, tôi hỏi anh đầy giận dữ. Và anh cười xòa: “Em họ anh”. Tôi cũng tặc lưỡi cho qua. Nhưng rồi chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần, hết cô em họ này đến cô em họ khác.

Hết ôm eo, hôn nhau và cả đi đến những quán cà phê dành cho tình nhân. Điều làm tôi điên tiết là những cô gái đó đều đẹp hơn tôi và trên người luôn lấp lánh đồ hàng hiệu.

Tôi vừa không đẹp, vừa không giàu có. Chuyện kéo dài gần một năm khiến tôi đau khổ, vật vờ. Tôi học hành sa sút. Mẹ tôi, bạn bè tôi cũng ngạc nhiên. Tôi tìm đến con đường tuyệt vọng: tự tử.

Tôi lên mạng học những cách tự tử mà không đau đớn. Tôi chọn cách này, sợ đau, lại chuyển sang cách khác. Tôi mua lưỡi lam về tự cứa vào tay mình, tự hành hạ mình nhưng trong lòng luôn nghĩ: lạy trời đừng cho con chết. Rồi tôi nghĩ: tại sao mình phải chết, người đáng ra phải chết là anh ấy vì không chung thủy!

Tôi lên mạng tìm những bộ phim giết người để xem, học cách giết người trong phim và tôi quyết tâm thực hiện...

Tôi hẹn đến nhà anh chơi như bao lần khác. Anh tuy không hào hứng nhưng chắc vì thấy mình có lỗi phần nào nên cũng đồng ý. Đó là một buổi trưa chỉ có tôi và anh vì cả gia đình người đi học, người đi làm.

Hôm đó anh bị bệnh nên tôi nhanh miệng đề nghị sẽ nấu cháo hành cho anh ăn. Anh vui vẻ gật đầu và tôi nghiền thuốc ngủ bỏ vào cháo. Khi anh thấm thuốc và ngủ là lúc tôi lấy con dao ra, dù người lẩy bẩy. Tôi thấy sợ, thấy tội lỗi, bỏ lại con dao vào túi xách rồi nằm ôm anh.

Nhưng ngay lúc đó, hình ảnh anh ôm những cô gái khác hiện lên trước mặt khiến tôi không làm chủ được mình và vung dao lên. Trong cơn đau, anh tỉnh giấc và khóc van xin tôi tha mạng. Nhưng những nhát dao vẫn vung lên, con thú trong tôi vùng dậy mất rồi...

Nỗi đau còn đó

Ngày tiếp xúc với cán bộ điều tra, tôi vẫn khăng khăng chuyện mình làm đúng, tuy có đáng trách nhưng cách hành xử của bạn trai tôi đáng phải lãnh hậu quả đó. Tôi giữ quan điểm theo niềm tin tuyệt đối của mình vào chuyện tình yêu phải chung thủy. Cùng lắm là ở tù thôi, tôi luôn nghĩ vậy nên buông xuôi trước mọi thứ, chẳng màng nghe những lời buộc tội hay tranh luận của luật sư bảo vệ mình.

Tôi chỉ thật sự suy sụp khi bước vào cánh cổng trại giam, ngoái nhìn ra tự do xa vời phía kia, tôi mới nhận ra đường về của mình xa vời vợi. Và rồi, những ngày đằng đẵng trong trại tù, cái cảm giác mất tự do không đáng là gì so với cảm giác tòa án lương tâm bắt mình tự vấn mỗi giờ mỗi khắc.

Hình ảnh người tôi yêu hiện về trong từng giấc ngủ vốn đã chập chờn đêm được đêm mất, hình ảnh người mẹ cô quạnh một mình ở nhà đang khóc thương cho đứa con tội lỗi đã cấu xé tâm hồn tôi. Tôi mất ngủ triền miên, mà tôi cũng chẳng muốn ngủ vì sợ. Tôi sợ đối diện với thực tế đã xảy ra, với những hành động và giờ đây nghĩ lại bản thân tôi cũng ghê tởm chính mình.

Tôi lại muốn tự tử, muốn chết đi để giải thoát chính mình sau những gì đã xảy ra. Thời gian đầu tôi chẳng buồn ăn, chỉ khóc, thơ thẩn, nghĩ ngợi lung tung như người điên. Những người bạn trong phòng giam ra sức khuyên ngăn, họ kể cho tôi nghe chuyện của họ, cách họ đã vượt qua mọi chuyện như thế nào và cách họ bắt đầu làm lại cuộc đời từ chính trại giam. Tôi dần thay đổi, tinh thần khá hơn và đi lao động như mọi người để hi vọng làm lại từ đầu.

Tôi lao động, làm việc với niềm hăng say và hi vọng cho ngày trở về. Và tôi chợt nhận ra lúc ở nhà mình chưa làm bất cứ điều gì để phụ giúp mẹ. Tôi chỉ biết ăn, học, chơi mà chưa hề nấu cho mẹ bữa cơm, tự giác quét nhà hay rửa chén. Tôi thấy mình quá tội lỗi... Tôi biết mình không thể quay lại con đường cũ, bước đi theo kiểu khác nhưng tôi biết mình có thể làm lại cuộc đời tại chính nơi mình vấp ngã.

Phi Long
theo Tuổi trẻ

Từ khóa: