“Điều quan trọng không phải mình sống được bao lâu mà phải sống như thế nào để mùa xuân mãi trong trái tim ta…”
“Điều quan trọng không phải mình sống được bao lâu mà phải sống như thế nào để mùa xuân mãi trong trái tim ta…”, Nguyện từng nói như vậy về cuộc sống của mình. Nhưng có lẽ giờ đây, mùa xuân không chỉ trong tim bạn ấy bởi nó đã ở lại trong tất cả mọi người.
Họ tên: Nguyễn Thị Nguyện
Sinh ngày: 16/4/1988
Các giải thưởng lớn:
- Giải Nhì cuộc thi kể chuyện học sinh tiểu học huyện Kim Bôi năm 2009
- Giải Học sinh giỏi ngoại ngữ Kim Bôi năm 2005
- Giải Ý tưởng cuộc thi “Contest tháng 8” Việt Nam đồ họa, đoạt ba giải cuộc thi “Mùa xuân và tôi” năm 2008.
- Tác phẩm “Tia nắng đáy sông” đoạt giải một chuyến đi du lịch nước ngoài trong cuộc thi viết “Một chuyến đi” năm 2009.
- Giành được học bổng toàn phần về đồ họa của trường FPT Arena năm 2011.
|
“Nhiều lần cứ mỗi khi tôi bị ốm chu kỳ, hằng năm phải nôn ra máu tươi mà tôi cứ ngỡ mình sẽ chết nhưng con người sinh ra không thể để tan biến dễ dàng như một hạt cát vô danh. Mình sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.” - Nguyện đã viết như vậy trong cuốn tự truyện “Ước nguyện” của mình.
Nghị lực phi thường
Nguyễn Thị Nguyện sinh ra trong một gia đình làm nông nghiệp ở khu Chợ Bến, Lương Sơn, Hòa Bình. Vừa mới ra đời, Nguyện đã mắc phải căn bệnh “liệt mềm tứ chi”, thân hình mềm oặt, mọi cử động đều khó khăn. Đường ruột cũng rất yếu khiến bạn ấy thường xuyên nôn ra máu tươi.
Gia đình đưa Nguyện đi khắp nơi chữa bệnh. Nhưng ở đâu, bác sĩ cũng đều lắc đầu. Không đầu hàng số phận, mẹ Nguyện đã đi học Đông y để mong có thể chăm sóc cho con tốt hơn. Còn bố thì hàng ngày lên núi hái thuốc đến tối khuya mới về. Đã có lần, Nguyện nôn ra rất nhiều máu tươi. Đưa đến bệnh viện, bác sỹ lắc đầu và khuyên bố mẹ nên lo hậu sự cho con sớm. Nhưng mẹ đã kiên quyết không "chôn" con mặc dù lúc đó hơi thở của Nguyện rất yếu…
Nguyện là câu chuyện về nghị lực phi thường (ảnh internet)
Nguyện từng viết: “Em là một cô bé khuyết tật, nhưng em không giống như những cô bé khuyết tật khác, em không có xương.”
Mặc dù phải nẹp người bằng áo giáp nhựa nặng gần 1kg và ngồi xe lăn đến trường, nhưng với sự chăm lo của gia đình, Nguyệt đã theo học hết 12 năm với thành tích học tập tốt.
Nguyện nhận giải trong cuộc thi "Mùa xuân của tôi" (ảnh internet)
Thầy chủ nhiệm đã đặt cho Nguyện một biệt danh rất đẹp: “Em bé Sao Mai”. Thầy bảo: “Bởi vì em là một ngôi sao Mai giữa trời, độc nhất và luôn tỏa sáng”. Từ đó, Nguyện dùng nó làm nickname và biệt danh cho mình. Nick name "embesaomai" đã khá quen thuộc với cộng đồng mạng nhiều năm gần đây. Đó là bloger đã khiến bao người phải nghẹn ngào với clip tự họa về tuổi thơ đau thương, khao khát đến trường, khao khát chạy nhảy…
Tạm biệt "Em bé sao Mai"
Đam mê đồ họa từ bé, năm 2011, Nguyện mạnh dạn đăng ký thi trực tuyến vào trường FPT Arena . Với số điểm tuyệt đối 30/30, bạn ấy đã nhận được học bổng toàn phần chương trình học đồ họa của trường. Nguyện đã khiến bao người phải ngỡ ngàng, thán phục vì tấm gương học tập.
Nguyễn Thị Nguyện (áo dài trắng) trong buổi ra sản phẩm “Ước nguyện” hồi
tháng 2/2011 (ảnh internet)
Nguyện còn vẽ giỏi, viết chữ đẹp và hát hay. Bạn ấy từng tham gia các cuộc thi, hội diễn văn nghệ của trường, lớp. Năm 2008, clip “Em bé Sao mai” do Nguyện sáng tác và viết về cuộc đời mình đã được cộng đồng mạng đón nhận, truyền tay nhau như một tấm gương sáng tại Việt Nam.
Get the Flash Player to see this player.
url=/archive/media/Clip/em%20be%20sao%20mai.flv width=450 height=300 loop=false play=false downloadable=false fullscreen=true displayNavigation=true displayDigits=true align=center dispPlaylist=none playlistThumbs=false
Nghe bài hát do Nguyện phổ lời
Nhưng ngày 3/10 vừa rồi, cơ thể quá mỏng manh của Nguyện đã không thể chống trọi với cái lạnh đột ngột của thời tiết. Nguyện đã khoác đôi cánh thiên sứ về trời. Dẫu những nghị lực phi thường, khát vọng sống cháy bỏng đã dừng lại, nhưng tôi tin rằng nó sẽ không bao giờ chết. Bởi như Nguyện đã chia sẻ: “Điều quan trọng không phải mình sống được bao lâu mà phải sống như thế nào để mùa xuân mãi trong trái tim ta…”
Nguyễn Trâm