Không phải coca, không phải chocolate, cũng không phải cafe. Đi miết đi miết, rồi cũng lại về với trà mà thôi.
Không phải coca, không phải chocolate, cũng không phải cafe. Đi miết đi miết, rồi cũng lại về với trà mà thôi.
Đôi lúc, khi tôi nghe ai đó nói rằng họ thích một đồ uống nào đó, tôi sẽ nghĩ đến chữ thích nhiều hơn bản thân đồ uống ấy. Coca, chocolate, cà phê... Trong cuộc sống bộn bề này, bằng cách nào họ đã chọn đó như một tri ân tri kỷ?
Tôi thích uống trà. Loại nào cũng được. Lipton và dimah bình dân pha sẵn. Ahmad tea hơi hướng quý tộc uống nóng. Trà Hoa đắng vị thuốc và ngọt vị hoa. Trà đá vỉa hè một nghìn một cốc, thích thì thêm đường và vắt thêm chanh. Chè mạn pha ấm, nhạt dần theo mỗi lần nước mới. Nhiệt độ cũng không phải vấn đề. Nước trong phích còn nóng ở nhiệt độ nào thì uống nhiệt độ ấy. Thời gian thổi nguội cũng được, thêm đá cũng được, đôi khi lười nhác nước nguội cũng pha được một tách để uống.
Miễn rằng, đó là trà.
Tôi biết, như vậy nghe không sành. Hời hợt và dễ dãi thái quá. Thưởng trà, không chỉ là những quy tắc, đó là sự thiền định, là một nghệ thuật. Nhưng tôi vẫn thường nghĩ, đời người, có bao nhiêu phần là từ những nguyên tắc mà thành?
Tôi có một người bạn học cùng đại học, hễ đi uống nước với nhau đều thấy nó gọi hoặc nước ép dưa hấu, hoặc chocolate. Khi hỏi nó vì sao lại là nước ép dưa hấu, kể cả khi quán ấy làm chẳng hề ngon, nó chỉ nhún vai, thì tao thích vậy thôi. Tôi tin "thì nó thích vậy thôi" thật. Cũng là một ngày nào đấy, khi nó nhận ra, đã hầu như chỉ gọi duy nhất một thứ nước uống mỗi lần vào quán. Nước ép dưa hấu trở thành một dấu hiệu nho nhỏ, đó là thói quen của nó, phi nguyên tắc, không nguyên do, đáp lại luôn chỉ là một cái nhún vai, "vì là như vậy đấy."
Nó thích nước ép dưa hấu. Quan trọng, là chữ “thích”.
Tôi biết có những chữ thích mang nặng trong mình những ý nghĩa rất sâu kín. Tôi cảm tưởng tựa như chẳng còn là thích, là yêu; mà là một thứ nhất định không thể thiếu trong cuộc sống này. Và điều quan trọng là cảm giác. Người ta muốn uống một thứ đồ uống cũng giống như người ta muốn khóc khi gặp phải những nỗi buồn trong cuộc sống này. Một cốc trà thơm nồng và ấm nóng với tôi không nhất thiết phải vì bất kì một lí do nào cả…
Hằng tối, tôi ngồi bên máy tính, từ lâu đã nhất định phải có hai cốc chè mạn, nước một và nước hai. Đêm ngủ chập chờn cũng được; nhưng chè, nhất định phải có.
Một cốc là vẫn thèm. Không cốc nào có thể trở nên u uất và buồn rầu. Không nhất định phải là hảo hạng.
Cốt lõi vẫn là tri ân tri kỉ ấy, đang ở ngay cạnh. Khẽ khàng, và yên ả…
Hà Nguyễn