Thuở còn đi học, vào giờ ra chơi chúng tôi thường hay tụ tập nhau chơi ô làng, nhảy dây đến khi chán thì chạy ra trước cổng trường mua xâu mực rim, chia nhau mỗi đứa một bịch, vừa ăn vừa hít hà rồi uống nước lạnh, hương vị cay xè của món này mãi theo chúng tôi mãi đến khi lớn lên, xa nhà vào thành phố.
Thuở còn đi học, vào giờ ra chơi chúng tôi thường hay tụ tập nhau chơi ô làng, nhảy dây đến khi chán thì chạy ra trước cổng trường mua xâu mực rim, chia nhau mỗi đứa một bịch, vừa ăn vừa hít hà rồi uống nước lạnh, hương vị cay xè của món này mãi theo chúng tôi mãi đến khi lớn lên, xa nhà vào thành phố.
Thời ấy, một xâu mực rim chỉ 500 đồng, một xâu có đến 5 bịch, mỗi bịch có hai con mực. Mười đứa tụm lại cùng nhau để ăn xâu mực 500 đồng, nhiều khi mực cay quá chưa kịp uống nước, mắt đỏ hoe như sắp khóc, nhìn nhau đứa nào cũng cười giòn tan. Cho đến những năm cấp hai, cấp ba, tôi và bạn bè vẫn thường cùng nhau tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ hoặc sau giờ học thêm để ngồi quán cóc vỉa vè, chia sẻ chuyện trên lớp và “lai rai” món ăn ưa thích.
Ảnh: Ngọc Duyên
Những năm đi học xa, mỗi lần về nhà, thèm mực rim tôi năn nỉ mẹ làm bằng được, để dành nhâm nhi khi trở lại thành phố. Mực rim được làm từ loại mực khô, cán mỏng, con mực mềm đầy nhưng dai. Để mực được ngon, không khô quắt khi rim, mực phải được nướng trước cho chín, bóp mềm. Ướp gia vị gồm đường, ớt, nước mắm cho thấm; sau đó cho lên bếp dầu đã phi hành thơm, để lửa liu riu, đảo đều đến khi thấy nước mực sệt lại, chuyển qua màu đỏ, vị ngọt cay, mực giòn là ăn được. Ở nhà, không chỉ mỗi mình tôi mà cả chị gái và em trai ai cũng “ghiền” món này, nên mỗi lần nghe mẹ làm mực, đứa nào cũng hăng say chạy tới phụ mẹ: đứa thì bắc lò than, đứa nướng mực, đứa giã ớt... Có lần em trai tôi nhận nhiệm vụ giã ớt, mùi ớt cay xè đến chảy nước mắt, thấy vậy chị Hai quay sang chọc “chưa ăn mực cay sao đã vội khóc”, cả nhà nghe đều cười lăn ra. Nhiều bạn bè tôi ở Sài Gòn có dịp qua nhà “ké” món mực rim, ai nấy cũng đều tấm tắc, mỗi khi biết tôi về quê đều “ký gửi” nhờ mẹ tôi làm giúp. Nhiều lần tôi nói đùa với lũ bạn rằng: “Tụi bay mong tao về quê lắm, chả đứa nào nhớ chi tao, chỉ nhớ mỗi món ngon...”. Bây giờ, những khi có dịp đi ngang qua trường cũ, nhìn những quán cóc xưa không còn, những hàng quán mới được thay vào với đủ loại thức ăn, lòng chợt buồn xao xuyến, nhớ trường, nhớ bạn bè, nhớ những ký ức đáng yêu tuổi học trò cùng món mực rim cay xè, ngon tuyệt.
Ngọc Duyên
Theo Thanhnien