Trong đó, hai bên chiến tuyến lại là hai người bạn thân rất thân của tớ…
Trong đó, hai bên chiến tuyến lại là hai người bạn thân rất thân của tớ…
Tớ và Nam là bạn thanh mai trúc mã. Nhà ở cùng khu tập thể, từ mẫu giáo cho đến vào cấp 3, hai đứa hai luôn học cùng lớp. Bố mẹ tớ tin tưởng Nam đến mức giao hẳn cho cậu việc đưa đón tớ mỗi ngày và cả những buổi tối học thêm về muộn. Với tớ, Nam khi thì là một cậu bạn thân ngốc xít, lúc lại giống ông anh trai lắm điều…
Lớp 10, tớ và Nam quen Linh - cô bạn mới ở lớp học thêm. Linh có những sở thích, thói quen giống hệt tớ với Nam, ba đứa thân nhau như lẽ tự nhiên phải thế. Những buổi đi chơi luôn rộn rã tiếng cười, những trò đùa của Nam khiến hai đứa tớ lăn lộn, những chiếc bánh ngọt của tớ được hai đứa bạn hưởng ứng nhiệt tình.... Cuối tuần, chúng tớ thường tụ tập ở một nhà học nhóm, luôn có mặt đủ nên bố mẹ sẽ thắc mắc ngay nếu một trong hai đứa kia chưa đến.
Chúng tớ đã từng rất thân với nhau
(Ảnh minh họa)
Nhưng 2 + 1 # 3
Chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi nếu một ngày gió tớ tình cờ nhìn thấy Nam đèo Linh trên phố. Vòng xe thân thuộc nhưng chiếc ôm xiết thật chặt từ phía sau lại hoàn toàn lạ lẫm. Nam và Linh đã cùng bận để không thể học nhóm và lý do thực sự là hai đứa trốn để hẹn hò riêng. Ý nghĩ ấy khiến tớ gần như… phát điên.
Tại sao hai đứa nó có thể giấu tớ một chuyện động trời như vậy? Tại sao người ngồi sau xe Nam không phải là tớ mà lại là Linh? Ngay cả khi ba đứa thân nhau, Nam vẫn luôn đèo tớ tới trường. Việc Nam và Linh có những buổi đi chơi riêng mà không có tớ là điều tớ chưa từng nghĩ đến.
Tớ chưa bao giờ nghĩ hai người bọn họ sẽ trở thành một đôi
(Ảnh minh họa)
Rồi hai đứa nó cũng công khai tình cảm trước "bàn dân thiên hạ". Tớ chính thức bị cho ra rìa bằng nhiều tín hiệu khác nhau. Đầu tiên là phải tự đạp xe đến trường mỗi sáng, phải quen dần với những buổi đi ăn một mình, những buổi chiều Nam không sang chơi...
Thi thoảng, giữa hai đứa nó có xảy ra tranh cãi. Và người Nam và Linh cùng tìm đến để giãi bày tâm sự chính là tớ. Ra là chúng nó vẫn còn nhớ tớ là một phần của bộ ba cơ đấy. Hai đứa bạn “đểu” này! Tớ đã ngấm ngầm lên kế hoạch "trả thù" bằng những lời khuyên không chứa nhiều sự thật. Tớ lén lút "bơm" vào cả hai đứa những thông tin về đứa kia, tất nhiên là sự dối trá về những "vệ tinh", những tâm sự không có thật. Sự nghi kị giữa hai người lớn dần lên và to oành đến mức không đứa nào thèm nói chuyện với nhau nếu không thông qua phát ngôn viên là tớ.
Sự ghen tỵ đã khiến tớ trở thành gián điệp xấu xí
(Ảnh minh họa)
Và rồi...
Lượng thông tin không thật càng tăng lên, sự chán nản đến từ hai đứa nó cũng lớn dần theo. Cả hai chểnh mảng chuyện học hành, ít quan tâm đến những điều khác nữa. Nam không còn đi học cùng tớ mỗi sáng, phần nhiều vì sáng dậy quá muộn. Linh thì buồn bã chẳng nói năng gì cả buổi.
Tớ đã từng nghĩ rằng mình hẳn sẽ vui vẻ khi Nam trở lại là cậu bạn thân nhất của tớ, sẽ vui khi hai người họ mặt lạnh với nhau... nhưng tớ đã hoàn toàn nhầm. Sự ích kỉ không thể tồn tại được lâu. Trên tất cả, tớ biết hai đứa nó luôn coi tớ là bạn và luôn tin tưởng tuyệt đối. Sự tin tưởng ấy khiến tớ hiểu rằng hai đứa nó vẫn luôn dành cho nhau rất nhiều tình cảm.
Ảnh minh họa
Tớ không còn muốn khoác lên mình thân phận của một gián điệp hai mang. Là cảm giác nguy hiểm rình rập, là cảm giác sợ hãi khi bị phát hiện và sự bài trừ từ cả hai phía nếu một lúc nào đó bạn không hoàn thành nhiệm vụ của chính mình. Nam không phải của riêng tớ và Linh cũng không sai gì khi yêu cậu bạn thân của tớ, à, của cả hai đứa.
Nhận ra tất cả điều đó, tớ quyết định lên kế hoạch làm hòa cho hai đứa. Hẹn gặp riêng từng người, làm trung gian hòa giải... tớ nghĩ mình đã hoàn thành tốt vai trò vào hôm qua.
Và sáng nay, Nam lại đứng trước cửa nhà tớ, inh ỏi gọi tớ đi học, rồi hai đứa qua nhà Linh. Ba đứa tíu tít cười. Đoạn đường ngắn đi rất nhiều. Và tớ thấy hai đứa nó trao nhau những cái nhìn ấm áp. Hèm, chưa cảm ơn “bà mối” này bằng một chầu cháo nóng thì chưa xong đâu nhé!
Bồ Công Anh