Kho tàng gia vị - bài thuốc Việt gần như vô tận. Quan trọng là khả năng ứng dụng và độ thấu cảm của người... giữ lửa! Đừng quên bụi gừng!
Kho tàng gia vị - bài thuốc Việt gần như vô tận. Quan trọng là khả năng ứng dụng và độ thấu cảm của người... giữ lửa! Đừng quên bụi gừng!
Cô Ba “cháo lòng” ngẩn ngơ gần cả buổi, sau khi thưởng thức bữa ăn đạm bạc gồm canh cá lòng tong nấu lá gừng với khô cá tra phồng chiên vừa lửa ở nhà người bạn thân.
Húp chậm vài muỗng canh nóng, cô cảm nhận rõ hương vị thanh nồng đặc trưng của tinh dầu gừng đang lan tỏa trong vòm họng, cùng độ ngọt thơm lẫn beo béo từ lớp thịt săn chắc của đám lòng tong “đẫy đà”.
Đọt gừng “mắc nợ” cá đồng lẫn cá sông!. Ảnh: Tạ Tri
Hơi lạnh, do đám mưa bất chợt mà “dai nhách” từ xế chiều cũng “xếp giáo quy hàng” trước mớ lá gừng non xắt nhuyễn. Bằng chứng là cô Ba nghe người ấm dần, cảm giác thèm ăn dâng trào.
Trước hiện trạng rau sạch - bẩn lẫn lộn, cô Ba phải tự cứu mình bằng cách trồng nhiều chậu rau gia vị trên sân thượng và bên hiên nhà. Trong đó hành và gừng, được di thực từ cố hương Tuy Hòa, Phú Yên. Giống hành hương cọng mảnh khảnh nhưng thơm phải biết. Nhờ vậy nồi cháo lòng của cô thêm đắt hàng. Cho nên, số lượng chậu hành nhiều và được cưng hơn so với đám gừng, rau răm, ớt hiểm...
Còn củ gừng miền Trung trông gầy guộc nhưng thơm mạnh, cay nồng ấm hơn gừng Nam bộ. Song chủ gia ít dùng tới.
Cuối tuần, cô dâu tương lai - bạn thằng Út - hồi hộp vào bếp nhà cô Ba làm món cá rô đồng kho lá gừng “coi như quà ra mắt”... đàng trai. Mớ lá gừng non được gói cẩn thận trong 3 lớp lá chuối tươi, từ Cần Giuộc “lặn lội” về Cần Thơ, trên 140km, vẫn còn xanh non!
Cùng lúc, chồng cô Ba vừa chở mấy con chim sáo, hoành hoạch đi tắm nắng và hót giao lưu về.
Khoảng 25 phút sau, miệng chiếc nồi đất ám khói lưu niên, đã phì phò những làn khói mỏng lẫn mùi thơm điếc... mũi. Đang ngọng ngịu nói chuyện với mấy chú chim ngoài sân, chồng cô Ba bỗng... thẩn thờ! Trời sinh mỗi người mỗi... “nết”, cứ nghe mùi cá kho thơm “nức nở” ông xã cô Ba lại thèm vài ly rượu thuốc...
Ngỡ ngàng hơn, khi cô Ba cùng một số bạn thân được nội tướng của một thân vương triều Nguyễn ở Gò Vấp, TP.HCM, đãi món ốc bươu hấp cháo bì. Cắn miếng chả ốc dẻo dai, giòn giòn, béo bùi nhấn nhá. Húp thêm muỗng cháo nếp thơm lừng, phớt xanh nhờ ít nước cốt ngồng cải bẹ xanh pha trộn. Nhăn nhẹ đọt gừng the nồng dìu dịu... Chúng hài hòa đến độ, cứ ngỡ như trời sinh ra gừng chỉ để “gả” riêng cho ốc!
... “A lô! Ông hả? Ông nhớ lên sân thượng bỏ phân mấy chậu gừng cho tui nghe hôn! - Đám đó vàng lá, sắp tiêu rồi - Sao vậy? Thiếu nước chứ sao! - Ông phải cứu tụi nó gấp. Nếu không, tui về, tui giết chết chim ông! Í đừng nói vậy, tui sẽ tắm nước tưới phân liền. - Vậy mới được! Về tui thưởng!”.
Tạ Tri
theo iHay