Dantin - Đó là chuyện ở xã Trà Giác, huyện Bắc Trà My, tỉnh Quảng Nam. Bà Huỳnh Thị Ngọc hơn người tình Đinh Hồng Tịnh (chàng trai người Ca Dong) đến 15 tuổi. Con riêng của bà, chị Hồng sau khi về ở với mẹ và bố dượng được 3 tháng, bỗng có thai với dượng. Thế là từ đó hai mẹ con sống cảnh “chồng chung”.
Dantin - Đó là chuyện ở xã Trà Giác, huyện Bắc Trà My, tỉnh Quảng Nam. Bà Huỳnh Thị Ngọc hơn người tình Đinh Hồng Tịnh (chàng trai người Ca Dong) đến 15 tuổi. Con riêng của bà, chị Hồng sau khi về ở với mẹ và bố dượng được 3 tháng, bỗng có thai với dượng. Thế là từ đó hai mẹ con sống cảnh “chồng chung”.
Căn nhà của gia đình bà Ngọc không hơn túp lều là mấy nhưng lại là chỗ nương thân của 7 con người lam lũ nghèo khó. Bà Ngọc ngồi trên chiếc chõng tre đặt ngoài chái, rót nước từ chiếc ấm nhôm bẹp rúm mời khách, quanh quẩn bên bà là 4 đứa nhỏ mặt mũi nhem nhuốc. Và câu chuyện buồn được bà kể chậm rãi…
Chồng mẹ cũng là chồng con
Hồi ấy là đầu năm 1990, bà Huỳnh Thị Ngọc một thân một mình lên Trà My buôn bán làm ăn. Ở giữa nơi rừng thiêng nước độc, lại thân cô, thế cô nên bà buồn tủi lắm! Lúc ấy có một chàng trai người Ca Dong hiền lành, chịu khó thường hay đến mua hàng của bà. Thấy bà Ngọc cô đơn, chàng trai mủi lòng. Sau nhiều lần qua lại mua bán, hai người kết thân với nhau. Thế rồi, không biết bà Ngọc có “ma lực” gì, mà chỉ sau một thời gian ngắn, Đinh Hồng Tịnh (chàng trai người Ca Dong) đã bỏ quên cô bạn gái sắp cưới để về sống chung với người hơn mình những 15 tuổi. Cũng chẳng cưới xin gì! Sáu năm sau, hai đứa con của họ lần lượt ra đời.
Cuối năm 1999, bà Ngọc về quê ở vùng biển Tam Thanh (nay thuộc xã Tam Thanh, TP Tam Kỳ) đón cô con gái riêng tên là Hồng vừa tròn16 tuổi lên Trà My để phụ mẹ và dượng buôn bán. Ở với mẹ và bố dượng được ba tháng thì Hồng có thai với… dượng. Bà Ngọc bàng hoàng, đau đớn rồi “nổi cơn tam bành”.Chửi bới con gái suốt ngày suốt đêm chưa hả, bà Ngọc thẳng tay đuổi Hồng đang” bụng mang dạ chửa ra khỏi nhà, bắt lên rẫy xa dựng chòi để ở. Thời gian sau một bé gái ra đời. Thế rồi, cũng chẳng biết anh chồng “hờ” thuyết phục thế nào mà bà Ngọc lại đồng ý cho con gái ôm con về ở chung với mình. Tưởng một lần lầm lỡ rồi thôi, ai ngờ chín tháng sau, Hồng lại có thai với… dượng.

Tương lai những đứa trẻ sẽ về đâu?
Phen này thì bà Ngọc làm dữ, chửi bới nhiếc móc con gái suốt ngày. Hồng tủi cực quá đành phải mang bụng chửa vượt mặt sang Trà Giáp nấu cơm thuê kiếm sống qua ngày. Đến ngày sắp sinh nở, Hồng quay về nhà. Trớ trêu thay, lúc đó, mẹ cô cũng sắp… sinh con.
Rồi những ngày tháng cả hai mẹ con bà Ngọc “ vượt cạn” là những ngày tháng người chồng phải chạy vạy khắp nơi, lo toan đủ thứ, tối tăm mặt mũi cùng lúc chăm cho 2 bà vợ ở cùng một nhà trong hoàn cảnh khốn khó không thể kể xiết.
Nheo nhóc, đắng lòng
Ngồi nghe chuyện bà Ngọc kể, ngắm mấy đứa con (và cháu) của người đàn bà đã bước vào tuổi 55 đang cười đùa rất ngây thơ hồn nhiên như cây cỏ, tôi tự hỏi sau này khi đủ lớn, biết được sự thật “cười ra nước mắt” này, chúng sẽ nghĩ gì và sẽ đối xử với nhau ra sao?
Trong câu chuyện về nhà bà Ngọc, chị Thanh, một người ở cùng xóm với bà Ngọc, nói: “Lúc ấy biết chuyện, bà con cũng góp ý nhiều lắm, thôn rồi xã cũng có người gọi bả lên làm việc nhưng bả đâu có nghe, còn chửi chúng tôi không ra gì, rằng chuyện riêng của gia đình người ta, xía vô làm gì? Còn nói chuyện khuyên răn với con bé thì nó cũng không nghe, còn bảo rằng, ông ấy thương tôi hơn thương mẹ tôi! Vậy là hết nói nổi!”.

Bà Huỳnh Thị Ngọc.
Một người đàn ông khác, cũng là hàng xóm của bà Ngọc kể lại: “Mỗi lúc uống rượu với tui, thằng Tịnh nó sung sướng không ai bằng vì có bà lớn bà nhỏ, mà bà nhỏ thì thương hơn. Nhưng nó cũng than không có cái chi cho hai bà vợ ăn hết, ngày ngày nó làm quần quật trên nương trên rẫy để có tiền lo cho mấy đứa nhỏ. Thấy cũng tội”.
Khi thấy Hồng có thai đứa thứ ba với cha dượng, làng xóm nói quá nên Hồng về quê, phá thai rồi lại tiếp tục ở đây với mẹ và cha dượng. Nhưng cũng từ đó hai mẹ con cãi nhau suốt ngày. Khi đứa con thứ hai được hai tuổi, Hồng bỏ nhà ra đi bởi bà Ngọc bắt phải đi vì hai mẹ con không thể chung chồng, bỏ lại mấy đứa con cho bà Ngọc nuôi.

Ngôi nhà của bà Huỳnh Thị Ngọc.
Một thời gian sau Hồng cũng quay về thăm con, son phấn lòe loẹt, đổi giọng miền nam, rồi sau lần ấy đi biệt luôn, nghe đâu Hồng đã lấy chồng Sài Gòn. Bây giờ thì hai đứa con của Hồng sống chung với “cha và bà ngoại”. “Mấy đứa con của Hồng không kêu bà Ngọc là bà mà kêu là mẹ, vì bả bắt kêu như rứa, nhưng đối xử tàn tệ với tụi chúng lắm, đánh đập suốt ngày như kiểu mẹ ghẻ thù con chồng”, một người hàng xóm cho biết.
Chuyện nuôi những đứa trẻ ở đây gặp không ít khó khăn bởi bản thân địa phương là một xã nghèo, kinh tế của những người xung quanh cũng không khá khẩm hơn nên chỉ thi thoảng giúp đỡ bọn trẻ được ít gạo, ít sách vở, quần áo. Mấy đứa bé con Hồng rất muốn gặp mẹ nhưng bố không cho và cũng rất sợ mẹ Ngọc nên không dám nói.
Mấy đứa trẻ này cũng không thể đưa vào diện mồ côi để đưa đến các Trung tâm chức năng được, bởi lẽ theo quy định, phải có giấy chứng tử của cha hoặc mẹ, mới được tiếp nhận.
Hiện giờ, mấy đứa con của Hồng với bố dượng vẫn sống ở ngôi nhà đó, đã vào học cấp 2. Một cán bộ xã Trà Ngọc chia sẻ: “Gạo đã thành cơm rồi, mấy đứa nhỏ nay cũng đã hơn 10 tuổi, khơi lại nỗi đau thì tội nó, hơn nữa đây là vùng thiểu số với nhiều hủ tục, khó thay đổi lắm”.
Lê Hùng