Sự kiện hot
13 năm trước

Quà tặng âm nhạc: Về lại phút giây anh gặp em

Cho những ngày mướt xanh rạo rực đang đến, cho lòng nhiệt thành vừa chớm, cho ai đó không hề đơn lẻ độc hành trên đường vắng và rất dài…

Cho những ngày mướt xanh rạo rực đang đến, cho lòng nhiệt thành vừa chớm, cho ai đó không hề đơn lẻ độc hành trên đường vắng và rất dài…

Hà Nội chiều nay mưa nhỏ, đã lâu rồi mới lại quay lại trường. Cơn mưa nhắc nhớ về một nụ cười giòn tan nơi tán lá và mát lành như những giọt nước trong veo ngoài kia…

Đáng sợ biết bao nhiêu khi hàng ngày phải đối mặt với kí ức. Mà thời gian giống như dao nhọn, cứa từng vết vào những kỉ niệm không muốn mất nhưng vẫn cứ nhắm mắt mà quên. Đường ướt mưa, ngồi sau xe mà thấy con đường xa lấp loáng, giống một thứ hạnh phúc mờ ảo, mong manh và dễ vỡ vô cùng.

Đôi lần, lòng thầm hỏi cơ duyên nào đã khiến anh gặp em, một người mà chắc rằng nếu không gặp gỡ thì những năm đại học của chúng ta sẽ trôi đi vô vị lắm. Em – cô gái nhỏ bé, giản dị và tinh khôi nhưng lại là người người hiểu anh hơn tất cả, im lặng đúng lúc và luôn biết cảm thông.

Dạo đó, anh tự hỏi sau này sẽ ra sao khi không đi học nữa, khi mà cuộc sống không còn phân ra những học kì và những kỉ niệm cũ, cảm xúc cũ sẽ dễ dàng cho vào một chiếc hộp đen của quên lãng… Có lẽ lúc đó, chúng mình sẽ trở thành những con người khác, chai sạn cảm xúc và hay u buồn hơn…

Mùa hè xanh. Chẳng bao giờ quên được cái mùa hè xanh cuối cùng, khi chúng ta cùng bạn bè sát cánh chia sẻ mọi buồn vui, chia sẻ cả những con đường mưa trơn trượt, những đêm dài mất ngủ trong rừng... và hát vang những bài ca quen trên đường trưa nắng nóng, mặc gió, mặc bụi, mặc con đường phía trước xa ngút ngàn và nhiều khó khăn. Niềm tự hào cộng lại với biết bao nhiêu kỉ niệm thành một chuỗi kí ức lung linh diệu kì. Vui biết bao nhiêu vì đã từng có một thời sôi nổi và luôn tự hào về nhau…

Anh biết rõ những gì đang xảy ra cho em, cho những ngày sắp tới sẽ là im lặng. Nhưng anh cũng tin lắm vào những diệu kì cuộc sống mang lại. Cứ  thế mà bước thênh thang trên con đường mình đã chọn, tự hào về những phép lạ hiển hiện giữa đời thường. Giữ mãi nhé em những gì tốt đẹp nhất của tình anh em, tình đồng đội như những người trong nhà và cùng chí hướng.

Chúng ta, rồi ai cũng đi xa thật xa theo một con đường nào đó, dù bằng phẳng, dù gian nan nhưng chắc chắn là sẽ không dừng lại. Và anh biết em cũng sẽ có cho mình những con đường và ngã rẽ riêng.

Viết lại đôi dòng để biết rằng mình không hề quên những kỉ niệm. Và quan trọng hơn là viết cho những người bạn trẻ của tôi, viết cho những ngày mướt xanh rạo rực đang đến, cho lòng nhiệt thành vừa chớm, cho ai đó không hề đơn lẻ độc hành trên đường vắng.

Đằng sau mỗi chúng ta là ăm ắp kỉ niệm và sẽ chẳng bao giờ bị lãng quên…

Trong cuộc sống, mỗi lần gặp gỡ, mỗi cuộc đồng hành đều là một cơ duyên. Có thể sau đó, mỗi người lại chọn cho mình một ngã rẽ riêng bước tiếp nhưng quan trọng hơn là chúng ta đã để lại những dấu ấn khó quên trong cuộc đời nhau. Cùng nghe chương trình của chúng tớ và đừng quên để lại những cảm nhận của riêng mình nhé!

 

Ngô Đồng

Từ khóa: