Sự kiện hot
13 năm trước

Tội ác của kẻ cuồng sát cả nhà bác họ

Vụ án đứa cháu vác dao cuồng sát cả nhà bác họ xảy ra đã khá lâu nhưng cho tới giờ, những dư âm và hậu quả để lại của nó là vô cùng lớn.

Vụ án đứa cháu vác dao cuồng sát cả nhà bác họ xảy ra đã khá lâu nhưng cho tới giờ, những dư âm và hậu quả để lại của nó là vô cùng lớn.

1. Một buổi chiều, tôi tìm đến nhà bà Bùi Thị Mũn, ở thôn Tiền Hải, xã Tân Liên (huyện Vĩnh Bảo). Đó là ngôi nhà khang trang nằm bên Quốc lộ 10. Thấy cửa nhà khóa, tôi hỏi thăm mấy người hàng xóm thì được biết, bà Mũn vừa được con dâu đưa vào trong thị trấn khám bệnh. Nán lại chờ thêm một lúc thì mẹ con bà Mũn chở nhau về. Có người lạ đến nhà, mẹ con bà Mũn nhìn tôi có vẻ dò xét, chỉ khi tôi giới thiệu là nhà báo thì bà Mũn mới… mời vào nhà.

Lê đôi chân, bà Mũn khó nhọc bước đi từng bước chậm chạp, rồi phải nhờ người đỡ bà mới ngồi được xuống ghế. Khác hẳn với cảnh nhộn nhịp bên ngoài, trong ngôi nhà của mẹ con bà Mũn vẫn bao trùm không khí trầm buồn và lạnh lẽo…

Năm nay mới 57 tuổi nhưng trông bà Mũn lụ khụ như đã 70 tuổi. “Khổ lắm chú ạ! Chú xem tôi có còn là người nữa không!”. Bà Mũn than thở rồi vạch đầu, vạch người, rồi vạch tay để lộ ra cho tôi xem hàng chục vết sẹo dài chằng chịt, trong đó có vết sẹo dài ngang mặt do đã bị làm gẫy quai hàm.

Tử tù Trần Văn Huy

Từ sau vụ cuồng sát, với thương tích làm giảm hơn 60% sức khỏe, bà đến nay chỉ còn nặng 30kg. Ngồi nhỏ thó trên ghế, nhắc lại câu chuyện 3 năm về trước, bà Mũn rùng mình rồi ngồi chết lặng đi một lúc mới cất được tiếng nói: “Cuộc đời tôi đã từng bôn ba ngược xuôi nhiều nơi, chứng kiến đủ chuyện vui, buồn, kể cả việc mất đi người chồng bởi căn bệnh ung thư. Thế nhưng, đó là sự mất mát bởi quy luật, bởi tạo hóa, có thể thời gian sẽ làm nguôi ngoai. Song cái tai hoạ mà thằng Huy đã giáng xuống tôi và gia đình thì vẫn mãi ám ảnh, vẫn đi theo cho đến hết cuộc đời này.

Đó là buổi tối ngày 3-7-2007, tôi vừa ăn cơm xong, đang ngồi quây quần trò chuyện cùng vợ chồng cậu con trai duy nhất là Lương Văn Trọng, sinh 1982 và Nguyễn Thị Liên, sinh 1985, cùng cháu gái là Lương Thị Linh, mới được gần 3 tuổi. Đột nhiên Trần Văn Huy (sinh 1982, là công nhân Công ty khai thác công trình thủy lợi Vĩnh Bảo, cháu gọi bà Mũn bằng bác) đến xin ngủ nhờ để sớm mai tiện đường ra QL10 bắt xe ô tô đi Quảng Ninh. Nghĩ Huy là người nhà nên tôi và vợ chồng Trọng vui vẻ đồng ý” - bà Mũn kể lại và cho biết thêm rằng, đêm hôm đó, trên tầng 2, Huy ngủ ở sập gỗ, vợ chồng anh Trọng và con gái ngủ trên gường, còn bà Mũn nằm dưới nhà…

Nửa đêm, bà Mũn bỗng giật mình tỉnh giấc bởi có tiếng động mạnh và tiếng các con bà kêu cứu trên gác. Vội vàng leo lên, bà không còn tin vào mắt mình khi thấy Huy lăm lăm con dao phay trên tay, bên cạnh là vợ chồng Trọng và cháu Linh nằm bất tỉnh trên vũng máu. Chỉ kịp ú ớ kêu lên vài tiếng, bà Mũn cũng gục xuống sau khi bị Huy vung dao chém liên tiếp vào đầu, vào người.

Phải đến thời gian sau, bà Mũn mới biết rằng, tối hôm đó Huy đã chuẩn bị sẵn chai xăng, dao phay cho vào trong túi quần áo. Chờ khi cả nhà đã ngủ say, Huy gọi anh Trọng dậy, vờ nói là bị bóng đè, đòi ngủ cùng và khi thấy anh Trọng đã ngủ say, Huy lẻn dậy, dùng dao ra tay…

Sau khi cuồng sát gia đình anh bà Mũn, Huy lục két sắt nhưng không tìm thấy chìa khóa nên giật sợi dây chuyền trên cổ bà Mũn và đổ xăng lên người anh Trọng, châm lửa đốt hòng phi tang. Mất đi vĩnh viễn đứa con trai duy nhất cùng đứa cháu gái mới gần 3 tuổi đầu, hỏi còn nỗi đau gì hơn nữa.

Bà Mũn mắt đỏ hoe nói tiếp: “Tôi sống được là hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc nên chẳng ngày nào tôi không phải đến thăm, khám bệnh và mua thuốc về uống”. Chỉ tay sang chị Liên - vợ anh Trọng - đang ngồi bên cạnh, bà Mũn cho biết đó là chỗ dựa còn lại duy nhất của bà.

Chị Liên từ đầu đến giờ ngồi lặng lẽ vội quay đi gạt nước mắt. Giơ bàn tay bị cụt mất một ngón cùng với những vết sẹo dài chằng chịt, chị Liên ngậm ngùi cho biết cũng bị giảm gần 60% sức khỏe. Thế nhưng, với nỗi đau về thể xác chị có thể chịu đựng được chứ nỗi đau về tinh thần thì không biết đến bao giờ mới có thể vượt qua được.

Chị Liên tâm sự: Từ ngày mất chồng, mất con đến giờ, chị luôn sống trong nỗi ám ảnh. Và dường như chị đã khóc cạn cả nước mắt vì thương nhớ chồng, con. Chị Liên thốt lên rằng: “Trời ơi, đều là con người với nhau mà sao người ta lại có thể đối xử tàn ác đến như vậy?”.

Chị Liên cho biết mấy lần đã định xin vào nội thành làm công nhân giày da để có thêm thu nhập nhưng lại nghĩ đến cảnh mẹ chồng ở nhà đau yếu, hàng ngày không ai chăm sóc, thuốc thang chị lại đành phải từ bỏ ý định… 

2. Chẳng khó khăn lắm để tôi tìm được đến nhà của Trần Văn Huy ở thôn Điền Niên, xã Tân Hưng (huyện Vĩnh Bảo). Đó là ngôi nhà xây cấp 4 tuềnh toàng, nằm ngay đầu thôn.

Bố của Huy, ông Trần Văn X. cho biết: "Vợ chồng ông sinh được 3 con trai và Huy là con út. Cũng như bao người cha, người mẹ khác, vợ chồng ông X. khi sinh con đều gửi gắm những điều tốt đẹp nhất và dõi theo những bước đi của con trên đường đời. Hơn nữa, lại là con trai út nên Huy cũng được bố mẹ quan tâm nhiều hơn… Vì thế mà Huy được học hành đến nơi đến chốn.

Niềm hy vọng của gia đình ông X. lại nhân lên khi Huy xin được vào làm công nhân Công ty khai thác Công trình thủy lợi Vĩnh Bảo, rồi lấy vợ đẻ được cậu con trai khôi ngô, kháu khỉnh… Thế nhưng, tất cả đã khép lại vào cái ngày định mệnh ấy, khi Huy trở thành kẻ giết người và nạn nhân không ai khác là những người họ hàng máu mủ.

Gia đình ông cũng bàng hoàng và đau khổ vô cùng. Bi kịch ập xuống gia đình dường như đã vắt kiệt sức lực còn lại của vợ chồng ông. “Từ ngày đó đến nay, chưa một đêm nào vợ chồng tôi được ngon giấc” - ông X. nói và cho biết cách đây hơn 1 năm sau ngày Huy ra pháp trường thi hành án, vợ Huy cũng xin phép đưa con về bên ngoại ở, thỉnh thoảng mới sang chơi với ông bà.

Đưa ánh mắt nhìn xa xăm, ông X. ngao ngán cho biết: “Tôi chỉ mong làm được điều gì đó để chuộc lại tội lỗi mà con tôi đã gây ra. Nhưng điều đó khó mà thực hiện được. Có lẽ tôi phải mang theo nỗi dằn vặt và xót xa này cho đến lúc sang thế giới bên kia”.

Theo Công An Hải Phòng

Từ khóa: