Sự kiện hot
13 năm trước

Chúng ta sắp mất linh hồn Hồ Gươm?

Linh hồn của Hà Nội là Hồ Gươm, còn linh hồn của Hồ Gươm là Cụ Rùa. Liệu chúng ta có sắp mất đi linh hồn ấy?

Linh hồn của Hà Nội là Hồ Gươm, còn linh hồn của Hồ Gươm là Cụ Rùa. Liệu chúng ta có sắp mất đi linh hồn ấy?

Những ngày gần đây, tình trạng sức khỏe nguy cấp của Cụ Rùa được bình luận nhiều trên báo chí. Các báo liên tục cập nhật thông tin mổ xẻ nguyên nhân, thảm trạng của Cụ. Tiếp theo đó là một loạt tin bài đăng tải về các hội nghị, hội thảo quốc tế về vấn đề bảo vệ, chữa trị cho Cụ.

Bao sự nghe ngóng vẫn đổ dồn về các cuộc bàn thảo. Mỗi lần nghe ngóng là một lần hồi hộp chờ xem đến ngày 25/2/2011,  phương án nào sẽ được chọn để cứu chữa cho Cụ.

Cụ Rùa với vết thương lở loét ở mai, ì ạch bấu víu lên bờ

Đến giờ, còn có ý kiến nói về việc duy trì nòi giống cho Cụ, để nhỡ may Cụ có mệnh hệ gì, thì còn có người... nối dõi. Bình thường, thì đây là việc làm bức thiết, không có gì phải bàn. Nhưng giữa lúc Cụ đang lâm nguy mới tính đến chuyện tìm cặp tìm đôi cho Cụ, xác định Cụ là rùa đực hay rùa cái, thì chẳng khác nào chuyện tìm cách để ông cụ 80 có thêm… quý tử.

Vì sao đến khi một cái gì đó sắp mất, ta mới cuống cuồng nghĩ tới những chuyện ý nghĩa lẽ ra nên làm trước khi quá muộn? Vì sao việc làm cấp bách nhất là cải tạo lại nước Hồ Gươm, đảm bảo môi trường sống trong lành cho Cụ... dù đã được cảnh báo từ lâu, nhưng đến nay, đâu vẫn hoàn đấy?

Cụ Rùa đã chờ đợi quá lâu

Văn hóa hội họp là điều hay được nhắc tới mỗi khi chúng ta đối mặt với những vấn đề lớn cần giải quyết. Thế nhưng, việc họp nhiều, hành động ít, đã khiến không ít người chán nản. Bởi sau họp, gần như mọi sự vẫn không thay đổi.

Việc chậm trễ trong tình huống cấp bách này khiến nhiều người liên tưởng đến một câu chuyện vui trong triết học. Câu chuyện nôm na thế này. Một nhà triết học đi cùng một anh nông dân vào rừng. Khi cả hai gặp hổ, người nông dân nói hổ đấy, muốn sống phải chạy thôi. Thế nhưng, vị triết gia vẫn bình tĩnh như chẳng hề có nguy hiểm: hãy từ từ, để ta phân tích và tìm ra quy luật của con vật này đã. Kể câu chuyện này để thấy, điều quan trọng nhất trong tình huống nguy cấp là hãy hành động.

Đành rằng Cụ Rùa cũng chỉ là một sinh vật, không thể mãi bất tử về mặt sinh học. Thế nhưng quần thể Hồ Gươm nếu mất đi Cụ Rùa, sẽ chẳng khác nào bị mất đi linh vật, linh hồn văn hóa. Nếu để Cụ ra đi trong tình trạng phải chờ đợi các cuộc hội thảo,  họp bàn tìm giải pháp quá lâu thì quả là đáng tiếc.

Hãy cứu lấy Cụ. Xin đừng chỉ tò mò nhìn Cụ nổi, rồi bàn tán về sự linh thiêng, kỳ diệu. Hãy nghĩ đến vì sao Cụ nổi? Cụ đang cần gì? Đừng để sự thờ ơ và chờ đợi quá lâu cướp đi sự sống của Cụ.

Hoàng Phương

Từ khóa: