Sự kiện hot
11 năm trước

Đi ăn “thần dược” xả xui

Dantin - Trong những năm gần đây, tại một số tỉnh phía bắc như Ninh Bình, Hà Nam, Hà Nội, đặc biệt là ở Thái Bình rộ lên “ phong trào” ăn thịt mèo.

Dantin - Trong những năm gần đây, tại một số tỉnh phía bắc như Ninh Bình, Hà Nam, Hà Nội, đặc biệt là ở Thái Bình rộ lên “ phong trào” ăn thịt mèo.

Thịt mèo được xem là một thử đặc sản  quý hiểm mà lại dễ kiếm hợp túi tiền, được đồn thổi truyền miệng về công dụng, nào là một “thần dược” chữa trị các loại bệnh như lao, trĩ, động kinh và một số bệnh khác như sốt rét, trị thần kinh suy nhược; nào là các bộ phận của mèo như xương mèo đem nấu cao công dụng  không khác gì cao hổ cốt, mật mèo, máu mèo, gan mèo cũng là những vị thuốc chữa được một số bệnh như đau lưng, hư thận, liệt dương…

Về mặt tâm linh thì thịt mèo có thể xả hết vận xui, đưa lại sự may mắn, thế nên khắp các đường phố, ngõ ngách, từ nhà hàng khách sạn lớn đến quán cơm bình dân, những tấm biển quảng cáo như Tiểu Hổ năm ngón; Tiểu Hổ đồng quê; Cọp con thần dược… xuất hiện ngày càng nhiều.

Một lần đi công tác dài ngày ở tỉnh Thái Bình, tôi được một nhóm bạn học cũ mời đi thưởng thức món “tiểu hổ” đồng quê, với lời mời “Dạo này đen quá, đánh đâu thua đó, đi làm bữa thịt mèo cho đời hết nghèo đi…” chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng, với tấm biển quảng cáo to có tên là Tiểu Hổ Thái Bình, vừa đến quán ông chủ đã niềm nở chào đón vói lời quảng cáo có cánh “Hôm nay mèo ngon lắm, hàng mới tuyển về cả lồng, nên thượng khách tha hồ chọn…”

Theo chân vị chủ quán ra sau bếp chọn mèo, tôi choáng ngợp với khu hành hình Tiểu Hổ. Đầu mèo thì nằm ngổn ngang trên nền giếng máu ở cổ còn rỉ ra, nhiều chiếc mắt còn trợn tròng như nhìn trực diện vào tôi, chiếc thì nhe răng, chiếc thì cháy tai thè lưỡi rất ghê rợn. Gần cái bể có một chậu nước máu đặc ngàu trên thành còn có một đoạn ruột dài vắt ngang qua và xỏa xuống mặt nền, trên nóc bể một giàn xương đang được phơi nắng với những mảnh xương sườn, xương chân, xương cột sống trắng tinh, còn dính lại đôi miếng thịt màu hồng nhạt đang teo tép dần.

Đến cạnh chiếc lồng nhốt gần trăm con mèo đủ màu sắc, đốm, đen, vàng, khoang… tiếng kêu la thảm thiết vang ra, những ánh mắt xanh trợn tròn xoe như thấy được sự chết chóc, tôi chưa kịp trấn tĩnh thì ông chủ đã vội vàng giục: “Ồ cái anh này, chọn nhanh lên, đen hay vàng, to hay nhỏ để tôi còn làm thịt …”

Vì quá sợ hãi tôi trả lời bâng quơ tùy ông chọn. Lập tức ông chủ bắt ra một con mèo đen tuyền, to chừng hơn hai cân, nói với giọng hí hửng “làm con này cho nó bổ”. Tôi được ông chủ quán đồng ý cho xem ông làm thịt “tiểu hổ”. Trong lúc chờ ông “xử” lý con mèo đen, tôi thấy hai anh thợ phụ của chủ quán bắt một con mèo mun buộc chặt hai chân sau, hai chân trước cũng được cố định vào sau lưng. Một anh đặt đầu con mèo lên miếng gỗ, lấy chiếc chày đá đập mạnh ba phát vào đầu, con mèo chỉ la ngao được một tiếng và tắc tử. Anh kia nhanh như cắt dùng con dao sắc ngọt, rạch một đường điêu luyện tách đôi bụng con mèo, móc hết nội tạng và rút ra một quả mật màu xanh biếc.

Khi được hỏi thịt mèo phải phức tạp như thế sao, không cắt cổ cho nhanh thì ông chủ cho biết: “ Để lấy được mật vì cái giống này nó chết lâu tý, hoặc nó sợ hãi là mật nó tan trong máu ngay. Ngày trước thì dìm nước nhưng dìm nước cũng hay bị tan mật lắm. Đập đầu thì cần phải nhanh tay và chính xác.Còn cái giống mèo đen của anh tý nữa phải mổ sống không thì dễ mất lắm. Mà mất mật thì khách họ trừ một đống tiền chứ chẳng chơi…”

Giờ đến lượt con mèo đen. Nó không được cột chặt hai chân sau, và hai chân trước cũng không quàng ra sau lưng. Một anh thợ phụ dùng một miếng gỗ to bằng ngón tay cái cho nó ngậm ngang mồm rồi buộc chặt. Sau đó nó được hai anh lật ngửa, giữ chặt bốn chân và ông chủ của họ cầm con dao mổ khi mèo đang còn sống. Bị buộc chặt mồm nên con mèo không thể gào thét, hai mắt nó trợn tròng, dãy dụa trong tuyệt vọng. Khi đường dao đi hết phần bụng, một phần nội tạng móc tràn ra ngoài quả mật nằm trên tay ông chủ quán thì con mèo cũng chết hắn.

Xong công đoạn mổ bụng đến giai đoạn vặt lông, có nơi dùng máy. Lông mèo rất dễ rụng, chỉ cần lấy nước sôi đổ lên và xoa tay là nó rụng hết. Sau đó ít phút, con mèo trắng hếu, nhe hàm răng trắng nhỡn ra nằm đó chờ đem thui rồi được tách xương lọc thịt. Thịt mèo được các tay đầu bếp đem hấp, luộc hay xào. Thịt mèo thái mỏng xào lăn với sả ớt. Chân đuôi và một số thịt ở sườn hay lưng nếu không được yêu cầu nấu cao thì chặt miếng nấu giả cầy. Xương mèo đem nấu cháo. Mật mèo, nhất là mật mèo đen rất là hiếm, đem pha rượu.

Phong trào” ăn mèo đặc sản rộ lên đã kéo theo “phong trào” trộm mèo phát triển rầm rộ, đi đến đâu cũng nghe người dân than vãn kêu ca là mèo bị bắt trộm, thật chí có làng ngày xưa mèo nhiều vô kể bây giờ cũng không còn một con để làm bóng.

Mèo là một loại rất tinh ranh, và nhanh nhẹn nhưng có tính háu ăn nên rất dễ bẫy, chỉ cần một chiếc bẫy lồng, hay bẫy kẹp rập chuột, nướng cá khô cài vào, kiểu gì mèo cũng ngứi thấy mùi và sa bẫy. Ngoài ra những tay trộm mèo chuyên nghiệp ở còn có thề dùng ống nhựa phi 40 hoặc 45, một đầu bịt giẻ và cho cá khô nướng thơm vào, mèo chui vào ăn và không thể đi lùi để ra được. Và chỉ việc ôm đến nhà hàng bán với giá từ 50 đến 80 nghìn/kg tùy sống hay chết và màu gì.

Mèo là loài vật dễ thương, đáng yêu luôn sống bên con người và đã đi vào văn thơ, hội họa, ca dao, tục ngữ. Nhưng giờ đây con mèo không còn “trèo cây cau” nữa mà “trèo lên bàn nhậu”, trở thành các món ăn “quái khấu”. Cũng chưa có cơ sở khoa học nào chứng minh thịt mèo là thần dược, chữa được bách bệnh, hay xả vận xui, nhưng mèo thì đang từng ngày, từng giờ bị giết thịt vô tội vạ.

Sỹ Thành

Từ khóa: